Chương 396
“Không nói gì hết ạ, chỉ chào. Bà ấy nói rằng đã gặp cháu trước đây.”
Mẹ Lâm dô dự nói:” Miệng bà ấy rất rộng, nói chút lời chào hỏi là được, bằng không không cần một ngày, mọi người trên phố đều biết hết”
Hàn Lận Quân cười nói:” Cháu biết rồi ạ.”
Mẹ Lâm suy nghĩ một chút rồi trầm ngâm nói:” Tuy nhiên, nếu là chuyện cháu là bạn trai của Lâm Tu thì vẫn có thể nói.
Hàn Lận Quân sững sờ một chút, sau đó mới hiểu ra, không nhịn được cười, nghiêng đầu cười:” Dạ ”
Mẹ Lâm bị nụ cười đáp lại của anh làm trên mặt đột nhiên đỏ lên, bướng bình nói:” Ta khồng có ý tứ gì, chì là … Ta nghĩ quan hệ của hai đứa cỏ thể công khai, cũng không cần giấu giếm nữa. ”
Hàn Lận Quân biết nghe lời phải nói:“ Cháu hiểu rồi.”
Sau đó mẹ Lâm mới thở ra một hơi, một thời gian dài, vì bị một tên khốn lừa dối, mọi người xung quanh đều biết
chuyện Lâm Tu chia tay với bạn trai. Nhiều người thân quen mỗi khi gặp đều nhìn bà với ánh mắt thương cảm, chị cười, tiếc nhưng cũng lo lắng, mong con gái mau tìm được người đàn ông tốt khác để chặn miệng gã trai bao.
Giờ đây, điều ước này cuối cùng đã thành hiện thực, hơn nữa người này còn tốt hơn ban đầu gấp nhiều lần, bà tự nhiên sẽ có thề nhìn thẳng, cũng không còn phải sợ bị chỉ ra là con gái mình không an toàn nữa.
Bà bước tới, đẩy cửa nhà chính ra, đối với Hàn Lận Quân một nụ cười ân cần, “Mau vào đi, bên ngoài trời gió lớn.”
Đây là lần đầu tiên Hàn Lận Quân dùng bữa sáng ở nhà hi Lâm, còn bố Lâm thì không ra ngoài đi dạo cũng được, làở nhà chờ anh đến.
Lâm Tu chưa đeo kính áp tròng. Cồ đeo kính không gọng màu hồng ở sống mũi, trong hiền lành và mặc bộ đồ ngủ màu vàng hoạt hình vịt con. Cô trông giống như một nữ sinh màu hồng.
Hàn Lận Quân thích thú cười khẽ.
Lâm Tu không ngờ rằng ngay sau khi tắm xong đã thấy anh bước vào từ ngoài cửa.
Mẹ Lâm bất lực nói: “Con động tác nhanh lên, thật lề mề chậm chạm! Lão Lâm, mau vào ngồi cùng bàn với Tiếu Hàn, tôi bưng mì xuống.”
Bố Lâm đứng dậy đi tới, chào hỏi: “Ngồi đi. ”
Hàn Lận Quân ngồi xuống cùng ông theo lời nói.
Lúc mẹ Lâm mang mì đến, Lâm Tu vừa thay quần áo, đeo kính áp tròng vào, cô không còn vẻ lười biếng như ban nãy nữa, mặc bộ đồ cồng sở trông có khí chất hơn, nhưng gương mặt vẫn ửng hồng, vẫn không thể che giấu sự bối rối của mình.
Không dám nhìn vào ánh mắt vui đùa của ông chủ lớn, cô vội vàng đến bên cạnh mẹ Lâm giúp đỡ.
Món mì hải sản đã được nấu chín, mẹ Lâm cho tôm khô xào, mực khô và senbei vào mì, đồng thời cho thêm nấm hương vào đế tàng hương vị.
Lâm Tu cúi đầu ngửi thử, không khỏi thốt lên: “Thơm quá Quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Lận Quân đang cúi đầu ăn nấm hương, cô trợn mắt hỏi: “Anh thích ăn nấm hươngà? ”
Hàn Lận Quân không chút nghi ngờ nói,” ừm, hương vị rất tươi, tay nghề của dì rất tốt.”
Lâm Tu cười ác ý, cho tất cả nấm hương trong bát vào bát của anh,” Nếu anh thích án, vậy án thêm đi – Em đây đều cho anh hết!”
Hàn Lâm Quân nhướng mày nhếch môi thú vị, nhưng không ngán cản cô mà hỏi:” Em thích gì? Anh cho em một ít.”
“Mực khô.”
Hàn Lận Quân lấy vài miếng cho cồ.
Mẹ Lâm và bố Lâm nhìn cặp đôi đối diện vô thức thế hiện tình cảm, tuy có chút ngượng ngùng nhưng cũng cảm thấy rất an tâm.
Chủ tịch Hàn trẻ tuồi này nên cưng chiều con gái của họ lắm –