Chương 395
Vào sáng hôm sau, khi Hàn Lận Quân dậy thì dì Tề đã đến rồi, đang xếp từng mớ rau đã mua vào tủ lạnh, nhìn thấy anh liền chào hỏi: “Hàn tiên sinh chào buổi sáng.”
” Chào buổi sáng” Hàn Lận Quân thay đồ vận động, chuẩn bị xuống lầu chạy bộ, khi đi đến cửa, nghĩ nghĩ, lại nói:” Hôm nay không phải làm bữa sáng cho tôi, dì lên lầu 18 làm cho ba mẹ tôi đi, họ cũng dậy rồi. Lát nữa tôi sẽ ra ngoài án.”
” Vâng, được rồi.”
Hàn Lận Quân chạy tới xuống lầu trên đường băng nửa giờ, khi anh quay lại, dì Tề đã không còn ở nhà.
Sau khi tắm trong bồn tắm bên trong, anh mặc bộ quần áo thường ngày tối màu, khoác áo khoác và nhìn vào gương.
Sau đó, anh lấy chìa khóa điện thoại và các vật dụng khác và rời khỏi căn hộ.
Sau khi vào thang máy, anh cúi đầu gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Tu: Anh đi đây, vợ, lát nữa gặp.
Nửa phút sau, anh nhận được câu trả lời của cô:
cười
Lái xe cẩn thận.
Anh cong môi thành một nụ cười, cất điện thoại, đút hai tay vào túi quần chờ thang máy đến ga ra dưới tầng hầm.
Nửa giờ sau, Porsche lái xe đến ngã tư bên ngoài nhà Lâm, Hàn Lận Quân xuống xe, đóng sầm cửa, đi về phía lối đi.
Khi anh sắp tới cổng sân Lâm, một người phụ nữ ngồi đối diện bưng giỏ rau đi tới, lối đi chỉ đủ lớn để hai người đi cạnh nhau, đế không chạm vào nhau Hàn Lận Quân lịch sự dừng lại và quay sang một bên, chuẩn bị để người bên kia đi qua trước.
Người phụ nữ đỏ là dì Trương sống gần đó, bàấy đi ngang qua ngâm nga một bài hát, thấy rõ ràng có người đang nhường đường cho mình, bà ấy vô thức ngẩng đầu lên xem cỏ biết anh không, nhận ra đỏ là Hàn Lận Quân, vẻ mặt kinh ngạc, “Là cậu!”
Hàn Lận Quân nhướng mày, “Dì biết cháu sao?”
Dì Trương cười nói: “Tôi là hàng xóm của Tiểu Tu, cậu đã quên tôi rồi sao? Mà cũng phải, chắc hẳn cậu không có ấn tượng gì về tôi. Tối hôm đó cậu đã đưa Tiều Tu trở về. Tồi
tình cờ đi ngang qua, và chúng tôi còn chào nhau nữa!
Hàn Lận Quân khịt mũi cười duyên dáng lễ phép:” Xin chào.”
Dì Trương nói:” Này, xin chào. Kỳ thật đêm đó trời tối, nhưng tôi không nhìn rõ cậu, mấy lần sau tôi mới nhìn thấy cậu. Cậu đang đợi bên ngoài đón Lâm Tu, sao hôm nay lại đặc biệt đi vào vậy? ”
Vừa nói, bà ấy vừa dùng ánh mắt lấp lánh nhìn anh, thầm nghĩ, người thanh niên này quả thật là một mỹ nhân hiếm có, khi nhìn từ xa khiến người ta xúc động không thế rời mắt, giờ được nhìn cận cảnh và có thể nói chuyện với anh, bà ấy vui mừng khôn xiết.
Nếu một thanh niên xuất chúng như vậy có thể sánh đôi cùng con gái bà thì thật đáng ghen tị!
Hàn Lận Quân khẽ cười nói:” Dạ, hôm nay cháu đặc biệt tới đón cô ấy. Cháu đi trước, dì cứ tự nhiên.”
Dì Trương muốn nói chuyện với anh nhiều hơn, nhưng lại nghe thấy bên kia đã nghe thấy giọng nói của mẹ Lâm: “Tiểu Hàn đển hả? Mau vào đi, bữa sáng đã sẵn sàng rồi.”
Hàn Lận Quân trả lời:” Dạ, cháu đến ngay.” Anh gật đầu
với dì Trương và đi về phía nhà họ Lâm.
Dì Trương hơi thất vọng, ngửa cồ nhìn chằm chằm bóng lưng anh, cho đến khi bước vào sân nhà họ Lâm thì không còn thấy anh nữa.
Bà ấy không khỏi thỏ’ dài, nhà họ Lâm làm sao lại gặp chuyện tốt như vậy!
Hàn Lận Quân đến cồng nhà họ Lâm, thấy cồng đã mờ, mẹ Lâm đang dọn dẹp khoảng sân đầy lá rơi và mảnh vụn do mưa đêm qua, anh bước vào cửa chào: “Chào dì.”
Mẹ Lâm ngẩng đầu liếc nhìn anh, lộ ra một nụ cười có phần
ngượng ngùng,” Chào buổi sáng … mau vào đi.”
“Dạ.”
Mẹ Lâm đặt cây chổi trong tay lên tường bên, hai người bước tới nhà chính cùng nhau, bà ấy khẽ thì thào hỏi: “Vừa rồi cháu cùng dì Trương nói cái gì vậy?”