Chương 394
Lâm Tu ngậm quả mận chua, chóp mắt nói: “Không thể nào, con đã nói với dì là chúng ta không mua hộp dụng cụ vẽ tranh, và bà ấy cũng rất tốt với con, không có gì phải bàn cai.
Đôi mắt mẹ Lâm nhíu lại,” Cái gì? Thử có giá 3.000 tệ đó, con nói không phải là quà chúng ta tặng? ”
Lâm Tu nói: “Không phải có bình rượu kia thể hiện được giá trị rồi sao?Hơn nữa nếu có thềm dụng cụ vẽ tranh, vấn đề ba lo lắng co lẽ sẽ nghiêm trọng hơn chứ?”
” Dụng cụ vẽ tranh kia có thề so với cha rượu?”
Lâm Tu:”….” Ngượng ngùng, giá thực tế của dụng cụ vẽ tranh kia hình như quý hơn so với chai rưựu.
Cô chột dạ nói :” Chính là có thế so với một chai rượu, mẹ đừng so đo nữa.”
Mẹ Lâm nói, “Mẹ không quan tâm … Con không hiểu chuyên gì đang xảy ra ở đây, việc đầu tiên nhìn thấy khi gặp trưởng bối rất quan trọng, hơn nữa còn là mẹ đối phương, con hiện tại tặng lễ vật cho ba người ta, nhưng lại không tặng cho mẹ, nếu mẹ người ta mát hứng, con lần này coi
như bỏ phí hiểu không? ”
Lâm Tu sững sờ một hồi,” Hả? “Đại loại là vậy sao?
Thấy cô vẫn chưa hiểu, mẹ Lâm càng lo lắng, tiếp tục đánh tỉnh: “Nhìn xem, nhà chúng ta, ba con và mẹ, ai quản gia?”
Lâm Tu theo bản náng nhìn cha Lâm, cha Lâm liếc mắt nhìn mẹ Lâm khồng nói nên lời, Lâm Tu thấy vậy, khóe miệng giật giật, nịnh nọt nói: “Đa số đều là mẹ có tiếng nói cuối cùng.”
Mẹ Lâm nói: “Đúng vậy, không cần phải nói, chuyện kết hồn của con và Lâm Tiến còn không phải đều là người làm mẹ nhưu ta đây định đoạt cuối cùng sao? ”
” Dạ. “Lâm Tu gật đầu.
Mẹ Lâm nói: “Còn tình huống ở bên nhà họ Hàn thì sao?
Cha mẹ hắn ai làm chủ?”
Lâm Tu nghĩ tới đó nói: “Dì Hàn thường xuyên hỏi thám tôi và anh ấy. Hẳn là dì ấyphụ trách.”
Hoàn cảnh này về cơ bản cũng giống với gia đình cô.
Mẹ Lâm gật đầu nói: “Ở nhà của hầu hết mọi người đều
như thế này, vì vậy quyền lên tiếng của một người mẹ quan trọng hơn hết, và đương nhiên con cần phải tập trung vào việc làm hài lòng mẹ người ta
Lâm Tu gật đầu, “Con hiểu rồi.”
Mẹ Lâm lo lắng nói. : “Dụng cụ vẽ tranh rõ ràng là do gia đình chúng ta trả tiền, nhưng con không thừa nhận. Mẹ cậu ấy chắc hẳn cho rằng chúng ta không lịch sự, đề phòng sau này có rắc rối trong quan hệ của hai người…”
Lâm Tu nuốt nước chua của quả mận chua trong miệng và chậm rãi nói: “Mẹ, con quên nói với mẹ một điều.”
Mẹ Lâm bị cắt ngang và hỏi một cách thờ ơ, “Có chuyện gì vậy?”
“Mẹ anh ấy nói rằng bà ấy sẽ đến nhà chúng ta sau hai ngày nữa”
Sau khi nhận ra điều đó, bà sững sờ hỏi:”Đến nhà chúng ta? Làm gì vậy? ”
Lâm Tu đỏ mặt nói:” Có lẽ … là cầu hôn.”
Mẹ Lâm đứng dậy từ ghế sô pha sửng sốt, có chút hoài nghi, “Thật sao?”
Lâm Tu ngây ngô gật đầu, “Đó là lời dì ấy nói.”
Mẹ Lâm thất thần nhìn Bố Lâm, Bố Lâm cũng sửng sốt, lo lắng xoa xoa tay, “Cái này… sắp tới cầu hôn sao? Chúng ta còn chưa chuẩn bị gì cả!”
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, trong mắt đều có cảm giác khẩn trương.
Lâm Tu nghĩ buồn cười, che miệng cong môi xấu xa đặt túi mận chua xuống, đứng dậy vỗ mông nói: “Được rồi, con đi tắm rửa một giấc, ngày mai là lại đầu tuần. Từ nay về sau, con sẽ chám chỉ kiếm tiền thưởng cuối nám 100.000 mỗi năm! ”
Không quan tâm đến sự can ngăn của bố mẹ, cô dễ dàng
xoay người bước về phòng, ngâm nga một bài hát nhanh.
Ai nha không tốt, sao lại học bộ dáng xấu xa của đại boss thế này?