Chương 390
Cũng sửng sốt như Hàn Lận Quân, còn có Lâm Tu.
Hai người cùng nhau nhìn chằm chằm tấm thẻ, hồi lâu cũng không có hồi phục.
Cô biết rằng bố mẹ mình hẳn đã có chuẩn bị, nhưng không ngờ nó lại là một sự chuẩn bị chu đáo đến vậy.
Cha mẹ là người tiết kiệm và có tiền tiết kiệm. Lâm Tu biết điều này, nhưng xét cho cùng, gia đình họ chỉ không lo cơm àn áo mặc và họ chì có một cuộc sống khá giả một chút thôi. Họ sẽ đau khồ biết bao nếu để ra rất nhiều tiền cùng một lúc!
Nhưng ai bảo cô yêu một người không thể đạt được, và họ chỉ là không muốn cô bị đối xử tệ bạc trước mặt người khác, cũng không muốn cô cảm thấy tự ti, họ yêu cô đến nhường nào!
Lâm Tu khóe mắt nóng rực, nước mắt sắp rơi, cố gắng hết sức đồng thời ỏ’ dưới gầm bàn véo vào chân của sếp lớn, mới miễn cường cỏ thể ngàn nó trượt xuống.
Hàn Lận Quân:”…” Vợ, đau quá!
Đột nhiên, Lâm Tu khụt khịt mũi, buông đôi tay đang nắm chặt lấy da thịt, đột ngột đứng lên, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Hàn Lận Quân, “Tất cả đều là lỗi của anh!”
Hàn Lận Quân nói, “…”Đây là sao vậy?
Cha Lâm mẹ Lâm:”…”
Lâm Tu: “Em đã nói rằng không được làm thế này, nhưng anh không nghe. Anh nghĩ rằng càng mua những thứ đắt tiền thì càng có thể làm hài lòng chú Hàn sao? Anh giành được sự vui vẻ cùa chú Hàn, lại khiến gia đình chúng tôi xấu hổ lắm, bây giờ anh hài lòng chưa? Bây giờ có hạnh phúc không!”
Hàn Lận Quân không biết Lâm Tu lại đột nhiên ‘ phát tác’ như vậy là có dụng ý gì, nhưng anh cũng không xem nhẹ ánh ắt mà cô cho mình, dừng một chút, chậm rãi phụ họa theo:” Không hài lòng, cũng không vui vẻ.”
Lâm Tu hừ một tiếng, nói:” Anh theo em vào đây, em phải nói anh cho thật tốt.”
Cha Lâm và mẹ Lâm đều sững sờ và nhìn nhau, con gái của họ hôm nay đang có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Thỏ trắng nhỏ cũng tức giận sao? Cô không có việc gì chứ?
Lâm Tu nói xong liền đi về phòng, đi qua hành lang ngoài phòng, nhìn thấy Lâm Tiến đang nghe lén, liền liếc mắt nhìn cậu rồi ngẩng cao ngực bước vào phòng.
Lâm Tiến kinh hãi nhìn chị gái mình:”…”
Hàn Lận Quân đứng dậy nói với cha Lâm và mẹ Lâm: “Chú dì, cháu đi xem một chút. Lâm Tu có thề là muốn .. . dạy dỗ cháu đi. ”
Anh đẩy chiếc ghế họ đang ngồi về phía bàn án, rồi không nhanh không chậm đi theo Lâm Tu.
Anh cũng nhìn thấy Lâm Tiến khi đi qua hành lang, mỉm cười với cậu, bước vào phòng của Lâm Tu, và đóng cửa lại.
Lâm Tiến:”…”
ở trên bàn àn, cha Lâm và mẹ Lâm nhìn nhau, cảm thấy có chút choáng ngợp.
Mẹ Lâm: “Lâm Tu thật sự không phải là … muốn giáo dục nó chứ? Con bẻ bị điên rồi sao?”
Bố Lâm nhìn chằm chằm tấm thẻ, chậm rãi dời tầm mắt về phía sau ghế bị Hàn Lận Quân đẩy ra sau bàn, một lúc sau, ông nói: “Phép xã giao rất đúng chỗ.”
Hàn Lận Quân đóng cửa lại, đi đến bên Lâm Tu đang ngồi ở mép giường, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô, cầu cứu: “Vợ à, anh thực sự biết mình sai, em giúp anh nói chuyên đi.”
Lâm Tu giả bộ vừa rồi, nhưng bây giờ cô không còn khí chất kiêu ngạo kia nữa, cồ trừng mắt nhìn anh với đồi má phồng lên, tức giận nói: “Chuyện này sau này còn có không?”
“Anh không thể đảm bảo.”
Lâm Tu nhân cơ hội thật sự giáo dục:” về sai loại chuyện này phải cùng em bàn bạc, cái gì cũng phải so đo, anh hiểu
không? Nếu vượt quá khả náng chịu đựng của người khác, là biến khéo thành vụng, làm nhiều công ít…”
Mỗi lần cô nói một câu, Hàn Lận Quân đều gật đầu một cái, vẻ mặt thâm thúy nghe dặn dò, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô không chớp, và anh thích cách nói chuyện như một giáo viên cùa cô.
Không thẻ nhịn được cúi người về phía trước và hôn cô…