Chương 386
Trên đường đưa Lâm Tu về nhà, mưa không nhỏ, vẫn cứ tí tách rơi mãi.
Trong xe bật máy sưởi, trời không lạnh nhưng do chênh lệch nhiệt độ giữa bên trong và bên ngoài quá lớn nên cửa sồ đầy sương mù.
Hàn Lận Quân lái xe không nhanh, từ càn hộ của Hàn gia đến nhà họ Lâm mất gần 50 phút lái xe.
Khi họ chuẩn bị đến nơi, mẹ Lâm gọi lại và hỏi họ đang ở đâu.
Lâm Tu nói: “Con sẽ đến ngay. Hiện con đang ở trên phố Minh Lý, vẫn còn 10 phút nữa.”
Mẹ Lâm dừng lại một lúc và nói, “Tiểu Hàn đưa con trở lại?”
Lâm Tu liếc nhìn Hàn Lận Quân đang lái xe, mơ hồ đáp: “Vâng …”
“Con để cho nó vào trong ngồi xuống một lát, mẹ cùng cha con có chuyện muốn nói với nó.”
Lâm Tu hoảng sợ, trong tiềm thức hỏi: “Có chuyện gì vậy?
Đã muộn rồi, trời còn mưa nữa, đề anh ấy về sớm.
Mẹ Lâm ậm ừ:” Muộn rồi sao? Để cậu ấy ỏ’ nhà chúng ta ngủ với em trai con, con nghĩ cậu ấy có đồng ý không? ”
Lâm Tu:.. “ Mẹ đã thực sự tức giận!
Hàn Lận Quân lúc này cũng nhìn sang, nhướng mày nhìn cô.
Lâm Tu vội vàng nói nhỏ: “Anh tập trung lái xe, đừng phân tâm!”
Lời nói của Lâm Tu khiến mẹ Lâm nhận ra lái xe không thề bị phân tâm, vì vậy bà dịu giọng một chút, nói: “Mẹ đã chuẩn bị xong đồ án khuya, mời cậu ấy vào án cơm rồi về, chắc cậu ắy sẽ không từ chối đâu, nghe chưa? ”
Lâm Tu không khỏi toát mồ hôi, nghĩ đến dao đã kề vào cồ còn nở nụ cười ôn nhu với người ta, làm sao người ta từ chối được?
“Con biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tu do dự một hồi, không biết nên nói như thế nào, cô ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Lận Quân mỏ’ miệng vội vàng nói: “Em biết anh không muốn
vào, nhưng ba mẹ em đã chuẩn bị đồ án khuya cho anh rồi, cô không thể từ chối chứ? ”
Hàn Lận Quân nhếch môi:”… Xem ra anh không thể từ chối.”
Lâm Tu an ủi:” Vì mẹ em đã chuẩn bị mọi thứ để ăn uống, có nghĩa là bà ấy muốn nói chuyện với anh, cho nên anh không cần phải căng thẳng.”
Hàn Lận Quân mìm cười,” Anh không càng thẳng, anh cũng muốn cùng bác gái trò chuyện vui vẻ và xin lỗi.”
Lâm Tu:”… Vậy là anh không nghĩ tới chuyện mỏ’ miệng từ chối sao?”
” Không có.”
“… Được rồi.”
Xe nhanh chóng dừng ở ngã tư nhỏ nhà họ Lâm, Hàn Lận Quân tắt xe đi từ trong xe lấy ra một chiếc ô, chống lên ghế phụ, mỏ’ cửa, cẩn thận che chắn cho Lâm Tu.
Con đường rất tối, mặc dù có đèn đường nhưng tầm nhìn vẫn mờ mịt do trời mưa. Hàn Lận Quân suy nghĩ một lúc rồi nói với Lâm Tu: “Em dùng điện thoại di động đề soi, anh
cõng em đi.
Lâm Tu rất không có ý tứ nói:” Không cần đâu, em cỏ thề tự đi được.”
“Đi đường trơn, trượt chân hay dẫm phải đá rất nguy hiểm. 1«
” Nhưng … em rất nặng!”
Hàn Lận Quân lạnh lùng nhìn cô nói:” Em cho rằng anh là người đàn ông không có chút sức lực nào sao? ”
Lâm Tu đỏ mặt nhìn anh, cũng không phản bác, lấy điện thoại ra bật đèn pin, cầm ô từ trong tay của anh, và đặt chiếc túi trước mặt anh.
Hàn Lận Quân cúi người, thoải mái ôm cô vào lòng, chậm rãi đi về phía trước dưới ánh sáng của đèn đường và đèn pin.
Anh vừa đi vừa nói: “Tối qua anh cõng em về thế này. Em ngủ như heo vậy, nhẹ quá nên phải ăn nhiều đi, nếu không sợ là đứa trẻ sinh ra cũng sẽ nặng hơn em …”
Lâm Tu chưa bao giờ biết đàn ông phong lưu như vậy, ngượng ngùng nói: “Làm sao có khả năng! Anh sinh một đứa nhỏ 85 cân cho em xem!”
Vừa dứt lời, cả hai đều im lặng.
Vài giây sau, Hàn Lận Quân không nhịn được cười, Lâm Tu đỏ mặt, quay đầu đi không nói nữa.