Chương 380
Hàn Tô Vi đưa rượu vang cho bà Hàn, nói:” Ba, tám phần là Tiểu Quân nói với Lâm Tu ba thích rượu vang, ba xem con bé thật có tâm, mua riêng cho ba này.”
Ba Hàn chỉ nhìn lướt qua rồi kinh ngạc đứng dậy nhận, xác nhận không có sai, mới nhìn về phía lâm Tu,” Đây là ba mẹ cháu mua?”
Lâm Tu không dám nhìn ông ấy, liếc mắt nhìn Hàn lặn Quân một cái rồi gật gật đầu.
Ba Hàn trong mắt mang theo vui sướng, có thể thấy được chai rượu này rất cỏ giá trị, ông ấy là người yêu rượu, tự nhiên hiểu được các loại rượu khác nhau, lúc trước không nói nhiều lời lắm với Lâm Tu, nhưng chai rượu này đã loại bỏ cố kỵ của ông ấy, ông ấy cười vang nói:” Nói như vậy là ba cháu cũng thích loại này? Hô nào nhất định phải cùng ông ấy nói chuyện.”
Lâm Ti trong lòng cả kinh, ba cô là người không thường uống rượu, đối với mấy kiều uống rượu xã giao linh tinh, cùng ba mẹ Hàn chính là nhân vật ở chung chỉ sợ….
Cô nhìn Hàn Lận Quân, quả nhiên thấy anh nhíu nhíu mày, tự hồ như ý thức được chỗ không thích hợp.
Đáng đời!
Cô dùng ánh mắt liếc nhìn anh.
Hàn Lận Quân trong mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ, chuyển hướng đến dụng cụ vẽ tranh, bắt đầu do dự.
Mẹ hàn thúc giục hỏi:” Hai cái túi kia là gì?”
Hàn Lận Quân:”….”
Lâm Tu vội đảo mắt, vội nói:” Đó Lận Quân mua dụng cụ vẽ tranh cho dì, anh ấy nói dì muốn có đã lâu mà vẫn không mua được, lần này chị Diêu Báng đưa đến, ngày hôm qua cháu cũng đã thấy qua.”
Mẹ hàn hai mắt sáng ngời, đứng lên đi qua,” Là bộ quả Ngô gia sao?”
Hàn Lận Quân liếc mắt nhìn Lâm Tu một cái, rầu rĩ đáp:” Vâng.”
Mẹ Hàn ngồi xồm bên thùng giấy thúc giục Hàn Lận Quân nhanh mở ra, sau đó liền xem bộ dụng cụ như là bảo bối mà lấy ra, Lâm Tu nhìn từ phía sau và cảm thấy rằng Hàn Lận Quân quả nhiên biết rõ mẹ Hàn thích cái gì, phần quà tặng này làm bà ấy rất vừa lòng.
Hàn Lận Quân lúc này vẫn còn cố chấp: “Mẹ, cái này là con với Lâm Tu tặng.”
Mẹ Hàn cười nói với Lâm Tu: “Được rồi, mẹ hiểu rồi, Tiểu Tu có tâm.”
Lâm Tu nhìn bộ dạng khó xử của Hàn Lận Quân, thật buồn cười, hôm nay ông chủ lớn kiêu ngạo đã đạp phải tắm sắt, hừm là anh tự chuốc họa vào thân!
Hàn Lận Quân dường như ý thức được ánh mắt cồ đang phóng tới, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn sang, nếu cô cười trắng trợn như vậy một lần nữa, anh sẽ đáp lễ lại trong chốc lát.
Lâm Tu lè lưỡi, ngừng chơi trò nhìn chằm chằm với anh, và tập trung án mận chua của riêng mình.
Cha Hàn vui vẻ cầm lấy chai rượu mở ra, sau đó cần thận đặt ở trên tủ rượu, lùi lại hai bước, hài lòng nhìn nó.
Hàn Tô Vi đang giúp dì Qi trong bếp, bưng những món án nóng hổi ra và chào hỏi, “Con mang đồ án lên là có thề ãm cơm rồi, mẹ, đừng nhìn quà tặng nữa, Lâm Tu cũng đói bụng rồi, Tiểu Quân nhanh đưa con bé tới án cơm.”
Trên bàn ãn, mẹ Hàn chỉ vào con cá sạo và hỏi Lâm Tu:
“Con có cảm thấy buồn nôn khi ngửi thấy mùi cá sạo này không?” Bà nháy mắt với người con trai bên cạnh Lâm Tu.
Hàn Lận Quân dùng thìa lấy ra mấy miếng cá, bỏ vào bát của Lâm Tu, “Em cứ nói đi.”
Lâm Tu thật ra rất xấu hổ, nghĩ thầm, cho dù mình cảm thấy buồn nôn thì cũng không thề không xấu hồ đề cho các người trực tiếp bưng cá –
Ngay sau đó ngửi thấy mùi tanh, cô không khỏi che miệng quay đi, thối lui.
Hàn Lận Quân vẻ mặt thay đồi, nhanh chóng tiến lên kiểm tra, “Em không thoải mái sao?”