Chương 300
Sau khi nói xong, Lâm Tu nhìn thấy một cành tượng thần kỳ.
Đôi mắt lạnh lùng của ông chủ lớn lập tức như được tiêm thêm tia sáng, khôi phục sức sống vô hạn, con ngươi đen sâu thẳm nhìn cô thật chặt, tràn đầy dịu dàng. Khóe môi cũng cong lên, độ cong mềm mại, giống như bó hoa mê người màu xanh lam mà anh tặng cho cô, khiến cô không dời mắt được, cả tim đặp không ngừng.
Tay anh cũng từ trong túi quần lấy ra, một tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô đang kéo ỏ’ vạt áo trước, các ngón tay đan vào nhau, tay kia vươn về phía trước nắm lấy eo cô rồi ôm cồ vào lòng.
Hai người ôm lấy nhau liền mạch, và cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh thì thầm bên tai:”… thật trùng hợp, anh cần em, và anh ở đây.”
Porsche trên đường bên ngoài khách sạn. Xe đã đâu ở đó và không ai xuống xe trong một thời gian dài.
Hai người ngồi ở ghế trước thân mật hôn nhau, hơi thò’ ấm
áp hòa quyện ngọt ngào.
“… Em sẽ đến muộn nếu còn không vào …” Lâm Tu xấu hồ nhìn đại boss và nói một cách ngượng ngùng, thở hổn hển.
“Không sao, lát nữa vào với anh.” Hàn Lận Quân thì thào nói, nghiêng đầu ổn định lại đôi môi hồng hào.
Cả hai bị một tiếng chuông điện thoại di động làm bừng tỉnh tách ra.
Lâm Tu xấu hổ co người xuống ghế, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng, miệng há ra thở hồn hển, một tay vẫn bị anh giữ chặt, khép hờ nhìn anh lấy điện thoại ra trả lời.
Có lẽ ra là Trợ lý Nhậm đang gọi, anh trầm giọng hỏi: “Đưa tới đây?”
Ngón tay mảnh khảnh của anh cọ vào đầu ngón tay mỏng manh của cô, rất chặt, cô chỉ có thề tiếp tục chịu đựng.
“Được, tôi đi qua ngay, hiện trường giao cho cậu.”
Lúc này Lâm Tu mới chú ý đến thời gian trên xe hiền thị 8 giờ 5 phút, cô kêu lên: “Em muộn rồi!” Cồ tức giận trừng
mắt nhìn anh, vội vàng cầm lấy túi xách chuẩn bị xuống xe. .
“Em hoảng sợ cái gì?” Hàn Lận Quân cất điện thoại di động xuống, thuận tay ấn vào khóa điều khiển trung tâm trên cửa, tỷ lệ nghịch với sự hoảng sợ của cô, anh chậm rãi dựa vào lưng ghế, liếm khóe môi đang nhếch lên và nhìn nghiêng về phía cô, nở một nụ cười yếu ớt, “Anh nói vừa rồi, em vào với anh.”
Lâm Tu vặn nắm cửa không mở đưực cửa, và khi nghe anh nói lại lần nữa, vè mặt của cô hơi thay đồi, “Đùa gì vậy! Không vào với anh!”
“Ngoan, đừng nóng vội.” Hàn Lận Quân ra hiệu cho cô nhìn vào kính chiếu hậu.
Lâm Tu cảm thấy vẻ mặt của anh có chút kỳ quái, không khỏi tò mò, thuận theo ý tứ của anh mà nhìn vào kính chiếu hậu.
ở bên đường cách Porsche khoảng 30 mét, chiếc Ferrari màu đỏ vẫn đậu ờ đó, cô cứng họng không nói nên lời, cô đoán chắc cỏ người đang ngồi bên trong, như vậy, Lương Oánh Oánh có biết chuyện gì không? Sao cô ta lại chịu khó đợi xe của sếp lớn ở cùng một chỗ như giám sát?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!