Chương 269
Đến căn hộ của Hàn Lận Quân, vừa bước vào cửa, Lâm Tu đã cảm thấy căn hộ hôm nay sáng hơn nhiều so với ngày hôm qua, kiểm tra kỹ hơn thì phát hiện rèm cửa trên tầng trần ban công của phòng khách đã được hạ xuống và hiện đang được treo trên ban công đang phơi ngoài trời, ánh sáng chiếu vào trực tiếp nên tự nhiên sáng lên rất nhiều.
Hàn Lận Quân đóng cửa lại sau lưng, nhìn theo ánh mắt của cồ, trả lời nghi ngờ của cô: “Lúc anh đi ra ngoài, dì Tề nói muốn cời ra giặt sạch, nên anh giúp lấy ra.”
Lâm Tu nhó’ lại chuyện đó. Dì Tề mới lấy ra ngày hôm qua, một lát sau bắt đầu bận rộn công việc, cô nghĩ dì Tề này thật siêng nãng ~
Lâm Tu gặt đầu, nhẹ giọng hỏi: “Dì ấy bây giờ có ở nhà không?”
Hàn Lận Quân nghe thấy, theo sau nói:” Chắc là không, đoán chừng là đi mua đồ án, buổi sáng anh đã đưa cho dì ấy tiền mua đồ án của tháng này vào buổi sáng, nói rằng em sẽ đến án tối vào buổi trưa và để dì ấy nấu một món gì đó cho em. “Anh cời áo khoác và chuẩn bị treo cổ nó trên giá treo áo khoác bên cạnh nó.
Lâm Tu dùng cả hai tay cầm lấy áo khoác, nói: “Áo khoác sau khi ra ngoài trở vè phải giũ bụi, để em giúp anh.”
Quần áo của Hàn Lận Quân luôn được mang đi giặt khô thường xuyên, anh nhướng mày tò mò nhìn cô mang áo khoác đi vào phòng tắm, theo sau cô không chút bận tâm mà đứng ở cửa, hai tay đút túi quần, nhìn cô đang tha thiết dùng tay vỗ mạnh vào cổ áo của mình, thật ấm áp, nhìn thấy đồi lồng mày tuấn tú của anh dần dần mềm mại.
Lâm Tu rũ bỏ bụi trên quần áo, vừa quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng tuấn tú của anh đang nhìn mình nỏ’ nụ cười khẽ trên mặt, cô lập tức xấu hổ, lãnh đạm nói: “Anh tại sao lại nhìn em như vậy? ”
Hàn Lận Quân quay sang một bên để nhường đường cho cô, sau đó đi theo cô vào phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, nói:” Đột nhiên anh nhở ra một chuyện nên liên quan đến em.”
Lâm Tu treo áo khoác lên giá treo áo khoác quay đầu nhìn anh, “Chuyện gì vậy?”
Hàn Lận Quân bình tĩnh nói, “Ngày hôm qua khi ba anh gọi điện cho anh, ông ấy nói rằng cuối tuần sẽ cùng mẹ anh về Trung Quốc, còn lại bốn ngày.”
Lâm Tu giật mình, “Chuyện này… sớm như vậy?’
Đương nhiên cô hiểu vì sao ba mẹ anh lại muốn về Trung Quốc, tối hôm qua cô chì được mẹ hỏi về chuyện này, nhưng cô không ngò’ rằng nhà họ lại đã được thực hiện chuẩn bị.
Hàn Lận Quân nhún vai, “Không thề nào, chuyện này sớm muộn gì cũng đến. Chuyện đứa nhỏ xảy ra, cho nên anh phải thú nhận với bọn họ. Cho nên, ủy khuất em, lúc đó phải tới chào hỏi.”
Nói là nói như vậy, nhưng không có cảm giác tội lỗi trong lời nói của anh, mà là một cảm giác hẹp hòi mạnh mẽ.
Lâm Tu không khỏi cảm thấy tức giận và khó chịu, luôn cảm thấy mình đã chịu tổn thất lớn trong chuyện này, thật sai lầm khi quay đầu lại.
Vào buổi trưa, dì Tề nấu ba món và một món súp, súp là khoai mỡ gà đen và súp chà là đỏ bát đầu tiên là dành cho cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!