Chương 265
Sau khi Hàn Lận Quân ra khỏi phòng tắm khi giải quyết tình trạng bối rối thân thể, anh phát hiện Lâm Tu không còn ở trong phòng nữa, anh trầm ngâm đứng ờ cuối giường nhìn chiếc giường lớn nơi mà hai người họ đang mài ban
đầu hơi lộn xộn, nhưng bây giờ nó đã đưực sắp xếp ra.
Anh nhướng mắt liếc về hướng cửa, sau đó xoay người bước đến tủ tìm quần áo mặc vào, cởi khăn tắm quanh eo ném xuống đất, bắt đầu mặc quần áo như vậy.
Anh nhanh chỏng mặc lại bộ quần áo bình thường và vẻ đẹp trai như tiết chế, ném quần áo vào sọt giặt rồi bước ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, Lâm Tu đang cúi đầu ngồi ở đó, mặc áo khoác và đội mũ, trên lưng mang theo túi xách, giống như chuẩn bị rời đi.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh truyền đến, Lâm Tu chỉ dám hờ hững ngẩng đầu lên, hoàn toàn không dám nhìn anh, hai mắt rơi xuống đầu gối và bắp chân, “Sắp đến giờ rồi, em… phải về nhà.”
Mãi sau mới để ý anh cũng đã thay quần áo và quần tây, cô sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuồn mặt
tuấn tú đã khôi phục bình tĩnh – hơi quá bình tĩnh.
Hàn Lận Quân khẽ gật đầu, vươn tay về phía cô, “Anh đưa em về.”
Lâm Tu đứng dậy, đặt tay vào bàn tay to lớn của anh, vừa chạm vào liền co rụt lại, ngập ngừng nói: “Anh….thay đồ xong, em giặt quần áo cho anh nhé. ”
Cô cảm thấy có chút áy náy và bất an, luôn cảm thấy việc mình bỏ đi như thế này thật không tốt, anh còn đang hờn dỗi sao? Cô phải ngoan lắm –
Hàn Lận Quân nhìn xuống cồ, trong mắt hiện lên một tia thâm tình, cô tự hỏi có phải là ảo giác của mình không.
Trái tim cô dịu lại, lông mày và đôi mắt dịu lại, giọng điệu bớt cứng nhắc hơn, anh nghiêng người giữ cô lại, “Khồng cần, dì Tề sau này sẽ đến nấu cơm cho anh, tiện thể sẽ giặt quần áo.”
“ò.” Nhìn thấy nụ cười của anh, Lâm Tu cũng an tâm, ngoan ngoãn để anh ôm cô.
Hai người nắm tay nhau bước ra khỏi nhà, bước vào thang máy rồi đi xuống, im lặng suốt quãng đường.
Một người còn đang giữ kệ, người kia xấu hổ không nói nên lời nên tiếp tục đi xuống hầm đế xe và lên xe.