Hàn Lận Quân lái xe đến trạm xe buýt trên đại lộ, vừa đỗ xe, liền nhìn thấy một bóng người xinh đẹp đi tới từ cách đó không xa.
Lâm Tu cầm bình giữ nhiệt trong tay, mím môi chậm rãi đi tới chiếc Porsche.
Hàn Lận Quân xuống xe đi tới, theo thói quen vươn tay cầm lấy hộp thức ăn trong tay cô, nhưng cô lại lùi lại một bước, đầy vẻ do dự, anh không khỏi kinh ngạc, “Sao vậy?”
Lâm Tu do dự: “Cái kia…Nhà
em không có hộp đựng cháo …”
Hàn Lận Quân nhướng mày nhìn bình giữ nhiệt trong tay cô, hoa văn KITTY màu hồng rất đáng yêu, “Không phải nó sao?”
Lâm Tu đỏ mặt, khó chịu nói,” Cái phích nước này là của em … Khi ở nhà không kịp ăn, liền bưng cháo đến khách sạn ăn …”
Hàn Lận Quân lập tức hiểu ra. Ý nói về sự khó ưa của cô. Môi anh hơi mím lại, anh ghé sát vào cô và cười nói: “Nước miếng của em cũng nếm qua rồi, còn sợ ăn
chung một bát với em sao?”
Mặt Lâm Tu đỏ bừng, và cô xấu hổ lùi lại một bước, nói: “Anh … đừng nói nhảm …”
Hàn Lận Quân cười khẽ, nhàn nhạt đưa tay về phía cô, “Đưa cho anh.”
“.. “Lâm Tu nhìn bàn tay mảnh khảnh và vững vàng của anh đang dang ra trước mặt, như một lẽ đương nhiên, nhưng tim vẫn đập như trống,” Em … mẫu này tương đối ngây thơ …”
” Không chế, đưa cho anh. ”
Lâm Tu không có gì để nói, đành phải sắc mặt ửng hồng, đưa bình giữ nhiệt cho hắn,” Buổi chiều mang về cho em. ”
“ Anh biết rồi.. ”Hàn Lận Quân một tay cầm lấy phích nước, một tay mở cửa ghế phụ đề cô lên xe.
Sau khi cả hai lên xe, Hàn Lận Quân để phích nước vào ngăn chứa đồ ờ giữa, bẻ lái phóng đi.
Sau khi xe tấp vào dòng xe cộ, anh liếc nhìn cô, thấy cô đang ngồi thẳng lưng nhìn thẳng về phía trước, khẽ mím môi, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ trầm
lặng mềm mại của cô lại hơi căng lên, như có như không. Trong đầu cô đang che giấu điều gì đó., anh nhớ tới sự kỳ lạ nhỏ mà cô vừa làm trên điện thoại, thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Tu nhướng mày nói: “Không có.”
Có chút im lặng . .
Lâm Tu che miệng ngáp dài.
Hàn Lận Quân nhẹ giọng hỏi:
“Tối hôm qua em không phải tắt máy đi ngủ sớm sao? Ngủ không
ngon sao?”
Lâm Tu quay đầu nhìn anh, “Tối hôm qua anh gọi điện thoại cho em sao?”
“ừm, anh gọi nhưng em ắt máy và đi ngủ lúc mười giờ rưỡi.? ”
Lâm Tu có chút xấu hổ, cô không thể nói là đang hờn dỗi để tránh cuộc gọi của anh, vì vậy cô lại im lặng.
“Tâm trạng không tốt à?”
Môi của Lâm Tu mím chặt hơn.
Hàn Lận Quân xoay tay lái sang phải, ôn tồn hỏi: “Em giận anh sao? Có phải anh đã làm sai chuyện gì không?”
Lâm Tu ủ rũ nói, “Cuộc họp ngày kia đối với trụ sở công ty thật sự rất quan trọng đúng không? ”
Hàn Lận Quân nhướng mày, không ngờ cô lại đột nhiên đưa ra chủ đề này, có chút kinh ngạc nói:“ ừ. ”
Lâm Tu nói:“ Vì rất quan trọng, tại sao việc lưu trữ biên bản họp lại không quan trọng?”
” Tôi không nói là chuyện không quan trọng.”
” Vậy sao để em trì hoãn hai ngày không gửi cho anh, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tài liệu lưu trữ của anh?”
“… “Hàn Lận Quân ảo não lập tức chạy nhanh chỏng, suy nghĩ sao cô đột nhiên hỏi sắc bén, “Ai nói với em cái gì sao?”
Lâm Tu bĩu môi bất mãn nói: “Ai quan tâm ai nói cho em biết! Anh đã sắp xếp kho lưu trữ rồi súng không?”
Hàn Lận Quân đột nhiên cảm thấy đầu đi lên.
Trong quá khứ, cho dù vụ đầu tư khó khăn đến đâu, anh cũng chưa từng cau mày, nhưng đối mặt với câu hỏi của Lâm Tu, anh cảm thấy rất khó, lại cảm thấy nếu không tìm được lý do chính đáng để dỗ cô, thì sợ rằng cô sẽ bắt lấu chủ đề nàu không tha cho anh!
Nhìn dáng vẻ của cô, rõ ràng đã biết chuyện bên trong, nếu không nói ra thì anh che giấu cũng vô nghĩa, vì vậy anh chỉ đơn giản thừa nhận: “Phải.”