Anh nhấp vào video thứ hai. Video vẫn là xe địa hình nhưng địa điểm đã thay đổi. Đó là bãi đậu xe bên ngoài khách sạn. Trợ lý Nhậm đi về phía khách sạn với một hộp thức ăn trên tay và video
dừng lại. vài giây sau khi bước vào cửa, ước tính không dám lại gần vì sợ bị phát hiện.
Hàn Lận Quân:
Hộp thức ăn trong tay Trợ lý Nhậm lúc đó là do anh chuẩn bị, liền hạ lệnh giao cho cần thận, đánh giá qua video, trợ lý Nhậm đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình
Vậy người này đang muốn nói
gì?
Sau khi xem video, anh nhấp lại lần nữa để xem ảnh. Màn hình bắt đầu từ sảnh khách sạn, đi
theo Trợ lý Nhậm lên tận tầng năm, sau đó vào văn phòng của Lâm Tu để chụp. Nhiếp ảnh gia thậm chí còn đứng ở cửa và đã chụp hai bức ảnh của hai người họ.
Sau khi thoát ra khỏi bức ảnh, Hàn Lận Quân lại nhìn câu văn trong văn bản, suy nghĩ một chút liền hiểu ra.
Cỏ người đem Trợ lý Nhậm làm người không có xuống xe, còn tưởng rằng Lâm Tu cùng Trợ lý Nhậm … Đây là muốn đâm thọc anh!
Anh cười mỉa mai, cong môi nói với Trợ lý Nhậm, “Tôi đã nhận được email và gửi cho cậu, lát nữa cậu xem xem.”
“Vâng, Hàn tổng.”
Trự lý Nhậm không quan tâm đến chuyện nội dung là, trả lời trước và sau đó tiếp tục tập trung vào việc lái xe.
Trở lại căn hộ, trự lý Nhậm hộ tống Hàn Lận Quân vào nhà, sau khi xác nhận anh không sao cả, trả lại chìa khóa xe cho anh rồi rời đi.
Hàn Lận Quân rót một ly sữa hâm nóng trong lò vi sóng, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa, sau khi rửa xong mới tỉnh táo lại một chút, vừa vặn lau tóc, đi ra ngoài uống sữa.
Điện thoại di động trên bàn không ngừng rung, anh bưng sữa đi tới, liếc mắt nhìn, là trợ lý Nhậm gọi tới.
Có vẻ như sau khi đọc nội dung của email, anh ta đã nhận ra một điều gì đó. Trợ lý Nhậm này cũng rất thông minh, còn chưa nói gì chắc cũng đoán được ý tứ trong email, lúc này chắc đang toát mồ
hôi lạnh.
Anh vuốt người để trả lời, và chắc chắn nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Trợ lý Nhậm: “Hàn tổng, người gửi email này đang nói nhảm nhí, cô Lâm và tôi không hề …”
Hàn Lận Quân cắt ngang: “Không tin những gi cậu nói, tôi sẽ cho cậu xem nội dung của e-mail sao?”
“… “Trợ lý Nhậm dừng lại, rõ ràng là nhẹ nhõm,” Hàn tổng có chỉ thị gì không? ”
Vì nó rất dễ làm. Nếu không nghi ngờ anh ta, Hàn Lận Quân cũng sẽ không làm những việc vô nghĩa, vì đã gửi email cho anh ta nên sau này phải có chuyện để giải thích.
Hàn Lận Quân ngồi xuống sô pha pha sữa, chậm rãi nói: “Hôm nay khi đi ngang qua, cậu không nhận ra ai đang theo dõi mình?”
Trự lý Nhậm xấu hổ nói: “Tôi sơ suất, tôi không nghĩ đi khách sạn để giao một bữa ăn, nhưng lại thực sự bị người ta theo dõi… Hàn tổng, anh có muốn tim ra người này không?”
” Cậu cũng không muốn lần sau lại bị người theo dõi chứ?” Hàn Lận Quân thản nhiên nói,”‘ hắn’ lợi dụng quay video, cậu chịu sao? Đi khách sạn tim Tần tổng, ông ta sẽ giúp cậu, sau khi tra được người này, đừng nóng vội lộ ra, báo cáo với tôi một chút tôi sẽ có định đoạt.”
“Vâng, sáng mai tôi sẽ đi sớm.”
Hàn Lận Quân cúp điện thoại với Trự lý Nhậm, ngồi trên sô pha uống xong sữa, đặt cốc xuống, đứng dậy đi về phòng.
Tắm rửa xong, anh điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng, đi đến đầu giường ngồi xuống.
Vô tình nhìn thấy một cặp kính trên tủ đầu giường, nét mặt anh khẽ động – đó là “bằng chứng” sau sự cố đêm hôm đó, tối hôm sau anh cầm kính đi thẳng đến “hỏi tội” cô, nhớ tới cô đỏ mặt tía tai, đôi môi mỏng mím lại, không
thể không mỉm cười.
Khẽ cúi người cầm lấy chiếc kính trên tay mình nhìn kỹ hơn, chiếc kính không gọng có dấu ngoặc màu xanh lam giống với chiếc màu hồng mà cô đeo sau này. Hình dáng nhỏ nhắn và thanh tú khá hợp với hình ảnh của cô , không thể không nhìn thấy dáng vẻ khi đeo cặp kính này, mím môi cười rất đẹp, và đôi lông mày nghiêm nghị của cô mềm ra ngay lập tức.
Nhìn một hồi, anh đặt kính về chỗ cũ, khi thu tay lại thì vô tình đụng phải khung ảnh mười phân đặt
bên cạnh, ngón tay mảnh khảnh của anh nhanh chóng nắn khung ảnh sắp rơi xuống.