“Vâng, anh là thành viên wps, vừa rồi anh đã phàn nàn với họ, nhưng không biết khi nào mới có phản hồi.”
“Có bản gốc không?”
Lâm Tu ủ rũ nói: “Thật may là hộp thư chứa nội dung em đã ghi lại
tại chỗ ngày hôm qua, nó chỉ ngắn gọn hơn và lộn xộn, nếu muốn gửi nó cho anh, em phải sắp xếp lại.”
Hàn Lận Quân nói,” Đưa cho anh xem.”
Lâm Tu có chút ngượng ngùng nói: “Quên đi, lúc đỏ em nhớ tới rất nhanh, rất nhiều lỗi chính tả và ngôn ngữ, nguyên bản cũng không có thay đổi…”
Hàn Lận Quân cười tủm tỉm: “Được rồi, anh không làm bài kiểm tra ngôn ngữ của em, nếu những điểm chính được ghi lại
ngay cả khi em vượt qua bài kiểm tra.”
Lâm Thiệu cho rằng chuyện này quá không chính thức, đúng không? sếp lớn của tập đoàn đỏng đảnh xem biên bản họp đầy lỗi, biết bao nhiêu? Anh muốn thấy rằng cô không thể vượt qua được.
Nhưng cô không cưỡng lại được sự dụ dỗ nồng nhiệt của anh, nên dùng điện thoại di động mở hộp thư, chuẩn bị mở bản gốc của tài liệu cho anh xem.
Hàn Lận Quân liếc nhìn tiêu đề tài liệu liền nghĩ tới cái gì, giơ tay
ngăn cản cô mở tài liệu, “Chờ đã.”
Lâm Tu chớp chớp mắt, “Sao vậy?”
Hàn Lận Quân chỉ vào tiêu đề tài liệu hỏi: “Em viết cái này? ”
Lâm Tu gật đầu,” Vâng, em đánh máy tùy tiện, bản đã chỉnh sửa cũng dùng tiêu đề này, có vấn đề gì không?”
[ Bản tóm tắt ghi chép họp hội nghị của tập đoàn Cảnh Hoa]
Có vấn đề gì đó?
Hàn Lận Quân nheo mắt, tuy rằng tiêu đề này khá đơn giản, nhưng xác suất hai người khác nhau lặp lại nguyên văn cùng một tiêu đề tải liệu là bao nhiêu?
Anh lấy điện thoại di động ra, mở hộp thư, chuyển email đã xóa lúc sáng trờ lại hộp thư đến, sau đó đưa cho Lâm Tu, chỉ vào tài liệu đính kèm trong email có cùng tiêu đề với cô.
Lâm Tu sửng sốt,”… Em không nghĩ là em gửi nó cho anh.”
“Đương nhiên không phải em, là của Lương Oánh Oánh.”
“Cái gì?” Lâm Tu càng thêm choáng váng.
Hai người lần lượt mở hai văn bản có cùng tên, sau khi so sánh, họ nhận thấy mặc dù có một số điểm khác biệt về chi tiết, nhưng văn bản của Lương Oánh Oánh chi tiết và toàn diện hơn, nhưng cách miêu tả văn bản lại giống nhau, nói cách khác là của một phiên bản của Lâm Tu giống như một phiên bản đơn giản hóa cô đọng hơn..
Cô nói rằng tài liệu bị mất vào khoảng 10:00, và anh nhận được email đầu tiên từ Lương Oánh
Oánh vào khoảng 9:30, và thời gian tương đối gần.
Sau khi Lâm Tu xem qua nội dung tài liệu, vẻ mặt cô thay đổi: “Cái này… Đây là phiên bản tối hôm qua em đã sắp xếp!”
Hàn Lận Quân liên hệ với nhân quả của sự việc, đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra, và hỏi: “Em đã cho cô ta xem tài liệu này chưa?”
Lâm Tu nghĩ về nó và nói, “Cô ta đã xin em hôm qua, nhưng em không đưa. Lúc đó cô ta rất không vui.”
“Vậy thì làm thế nào cô ta có cơ hội tiếp cúc với văn bản của em?
” Không có “, Lâm Tu tự hỏi,” Em không đưa nó cho cô ấy ngày hôm qua, vì vậy em đã mang nó về nhà. Nó vẫn chưa được sắp xếp và nó đã được lưu lần cuối lúc 11 giờ đêm qua…”
” Em cư nhiên lại làm đến 11 giờ? “Anh cau mày.