Lâm Tu và Tiêu Nam nhìn Linda ở bên ngoài nhà hàng được xe Rolls-Royce đón, Hàn Lận Quân cũng trờ lại nhà hàng, nhưng không có trực tiếp đến, mà là đứng nói mấy câu với người phục vụ ờ vị trí trên quầy, và sau đó người phục vụ gật đầu và rời đi, và anh quay trở lại bàn.
Tiêu Nam nhanh chóng hạ giọng nói với Lâm Tu: “Lâm Tu, tao đi trước, làm bóng đèn cho hai người thật xấu hổ
Lâm Tu nói: “Không sao đâu.”
Tiêu Nam mơ hồ chớp mắt, “Mày không phiền, Hàn tổng sẽ phiền, mặc dù anh ấy có thể chỉ để tâm và nói rằng tại sao Lâm Tu lại ngốc như vậy …”
Lằm Tu buồn cười nhìn cô ấy,
“Tại sao mày không nói đó là việc của mình. Thời gian sắp hết rồi? Vậy thì đi thôi, hôm khác sẽ mời mày.”
“Được rồi, “Tiêu Nam đứng dậy định rời đi, cô ấy ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Lận Quân đã tới bàn, lập tức trở nên căng thẳng,” Hàn tổng, tôi đi trước, anh có thể cùng Lâm Tu nói chuyện …”
Hàn Lận Quân cười nhẹ nói: “Cô có vội không? Nếu không vội thì ngồi nói chuyện một lát.”
” Cám ơn Hàn tổng chiêu đãi, nhưng tôu đang vội trờ về làm việc đi. “Tiêu Nam sẽ không ngốc đến mức không nghe được sự lễ phép trong lời nói, bí mật làm một cử chỉ OK với Lâm Tu và nhanh chóng rời đi.
Hàn Lận Quân ngồi xuống chỗ ngồi, xắn tay áo sơ mi lên, nghiêng đầu hỏi Lâm Tu, “Cô ấy ra hiệu tay với em, hai người ở đây là khẩu hiệu gì?”
Lâm Tu mím môi cười, cô hiểu ý của Tiêu Nam. Ý của Tiêu Nam là – – Người bạn trai này rất tuyệt, đã vượt qua bài kiểm tra – nhưng cô không muốn giải thích điều đó với Hàn Lận Quân, vì quá xấu hổ, “Không có, em chỉ hẹn cô ấy ra ngoài gặp mặt vào ngày khác, cô ấy nói được. ”
Hàn Lận Quân nhướng mày,“ Thật sao? ”
Nhìn thấy nụ cười nhíu mày của cô, không khỏi vươn tay định kéo dái tai.
Lâm Tu đỏ mặt né qua một bên,
vội vàng tìm đề tài che đậy sự ngượng ngùng, ‘Vậy thì … hôm nay Linda sao không đi tour Hoa Tân 3 ngày?”
Hàn Lận quân dựa vào thành ghế, kéo kéo áo, nói:” Không biết, đột nhiên chạy tới, nói là làm đại diện cho công ty, muốn cùng anh đàm phán chút chuyện công việc
” Vậy anh đã bàn xong chưa? Sẽ không phải do em đến nên hai người không bàn được chứ?”
Hàn Lận Quân nghiêng đầu nhìn cô nói: “Không sao, em đến đã
nói xong rồi.”
“Ồ.”
Lâm Tu lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian. Khách sạn đi làm lúc 1 giờ, và bây giờ là 12 giờ 15 phút. Trên đường đi mất khoảng 30 phút để quay lại.
“Hôm nay em có bận không?” Hàn Lận Quân hỏi khi nhìn thấy hành động của cô.
“Cũng không hẳn, buổi sáng em tạm thời được cử đi xem 5 công ty cung ứng, cho nên hôm nay em vẫn chưa làm như dư đinh
ban đầu. Buổi chiều …”Đột nhiên như nghĩ tới điều gì, sắc mặt cô hơi đổi. và nói, “Đúng rồi, hôm qua em nói rằng muốn gửi cho anh biên bản cuộc họp, nhưng em không có thời gian để gửi chúng. Em sẽ gửi chúng cho anh khi đang nghỉ ngơi trên đường, nhưng vừa rồi rm thấy rằng nội dung của hồ sơ mà em sắp xếp trong tuần đã biến mất! ”
“ Biến mất rồi!? “Hàn Lận Quân nhướng mày,” Em không lưu nó?
“ Không thể, em quen rồi sử dụng wps cho các biểu tượng và tài
liệu, và em đã hình thành thói quen lưu, chưa kể sau khi mở một tài liệu mới, ngay cả khi em không lưu nó, nếu đăng xuất, hệ thống sẽ nhắc nhở.”
” Xảy ra một điều kỳ lạ như vậy? ”Anh cũng ngạc nhiên.