Lâm Tu đáp lại và nhìn anh và Linda lần lượt bước ra khỏi nhà hàng.
Tiêu Nam cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt với Lâm Tu một nụ cười xấu xa,
“Lâm Tu, đúng vậy, tao thực sự bị thu hút bởi việc giám đốc điều hành quan tâm đến mày, quan tâm đầy đủ hỏi han ân cần như vậy, mày đã dùng yêu thuật gì vậy!
Lâm Tu nhìn cô ấy đỏ bừng mặt vừa tóc giận vừa buồn cười,
“Đừng nói nhảm!”
“Có nói nhảm hay không, chính trong lòng mày không có điểm nào sao?”
Lâm Tu cũng nhớ tới chuyện vừa rồi của Hàn Lận Quân, anh rất dịu dàng và quan tâm, cô cũng rất vui vẻ, nhưng cô cũng mơ hồ nhận ra rằng anh đang cố tình hành động, nếu cô đoán không nhầm thì là cố ý cho Linda xem. .
Tiêu Nam quay đầu nhìn Hàn Lận Quân và Linda đang đứng nói chuyện bên đường bên ngoài nhà hàng, mặc dù đã xác nhận
hai người không có quan hệ gì nhưng với người không biết, họ vẫn cảm thấy nam thanh nữ tú đang đứng cùng nhau.
Hàn Lận Quân đi ra sau lưng Linda, gọi trợ lý Nhậm sắp xếp xe tới, gọi xong ngẩng đầu nhìn thấy Linda đang đứng ngoài cửa hàng, quay lại nhìn anh, cất điện thoại đi, anh cười nhẹ nói: “Chờ một chút, xe sẽ tới sớm.”
Linda không quan tâm, nghiêm túc nhìn anh chằm chằm, hạ quyết tâm nói: “Ham, em không
tin anh không hiểu ý của em, anh chỉ là không muốn đáp ứng em thôi sao? ”
Hàn Lận Quân dừng một chút, sau đó vô thức quay đầu nhìn bóng dáng trong nhà hàng.
Linda cau mày nói: “Anh sợ cô ta nghe thấy sao? Ở khoảng cách xa như vậy không thể nghe thấy.”
Hàn Lận Quân nhẹ giọng nói:
“Tôi chỉ không muốn cố ấy hiểu lầm những gì chúng ta đã nói
“..” Linda bắt tay anh, nắm chặt tay và nghiến răng nghiến lợi,”
Vậy là chúng ta không thể ở bên nhau đúng không?”
Hàn Lận Quân nói,” Nếu có thể, chuyện đó nên xảy ra ở Colombia. Vì lúc đó không có gì cả ngoài thời gian, bây giờ cũng vậy.”
Linda sắc mặt cỏ chút cứng ngắc, “Anh đang từ chối em sao?”
“Cô đừng lãng phí thời gian của mình, tôi sắp kết hôn, cô và Drew cũng được hoan nghênh hôn lễ.”
Linda cứng ngắc gật đầu,”… Chúc phúc cho anh.”