Chương 1014
Sau khi đồ đầy nước ấm vào bồn tắm, Hàn Lận Quân kiên quyết tự mình giúp cô cởi áo choàng và bế người phụ nữ nhỏ bé không mảnh vải che thân vào bồn tắm.
Nước bắn lênh láng, làm ướt cả sàn nhà tắm, ướt cả dép lê vào chân, nhưng anh chẳng mảy may quan tâm, quay người đặt khăn tắm và bộ đồ ngủ lên bệ toilet.
Lâm Tu xấu hổ nửa quay người lại để che giấu sự ngượng ngùng của mình, nói: “Em tự làm được, anh ra ngoài làm chút việc.””
” Tắm rửa xong nhớ gọi anh, đừng có cậy mạnh!” Hàn Lận Quân nhắc nhở .
Em biết rồi.”
Hàn Lận Quân nhấc chân định rời đi, nhưng nghĩ lại liền lùi lại, đối mặt với cô.
Lâm tu còn tưởng rằng anh đã đi ra ngoài, mới thở phào nhẹ nhõm xoay người, đột nhiên nhìn thấy anh mở to hai mắt nhìn, vội vàng lại dùng khăn tắm che lại, “Anh… Anh làm sao vậy?”
Anh cười nói:” Quần áo lót của em anh đưa đi giặt, ngày mai mới giao tới, cho ên đêm nay em không cần mặc, đành phải kiên nhẫn một chút
Lâm Tu mặt lập tức đỏ lên, “Anh . ..anh…Anh ra ngoài mua cho em đi!”
Hàn Lận Quân nhướng mày, “Em chắc chứ? Anh uống rượu, làm sao ra ngoài mua cho em được?”
Đây là vùng ngoại ô hẻo lánh, cũng không có siêu thị hay những nơi khác bán đồ lót.
Lâm Tu xấu hổ muốn chết:”… Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
Hàn Lận Quân trầm tháp cười cười, ánh mắt mơ hồ, khóe môi hơi gợn sóng, lại nhìn cô xấu hổ khuôn mặt xinh đẹp mấy lần mới được, mới rời khỏi phòng tắm một cách miễn cưỡng.
Quyền gia chờ đợi chán nản, đang xem tin tức bằng điện thoại di động, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, sau đó ngẩn người, tưởng mình nhìn nhầm, lấy tay lau khóe mắt nhìn lại.
Quyền gia:
Cái biểu cảm nhếch mép như con nai
tơ vùng Đông Bắc này có ý nghĩa gì?
Hàn Lận Quân sau khi nhìn thấy ánh mắt của anh hấy, trong nửa giây sắc mặt lập tức thay đổi, trở lại bộ dáng lạnh lùng lãnh đạm thường ngày.
Quyền gia lúng túng, vừa thấy kỹ năng biến sắc nhanh hơn chớp nhoáng sao?
Anhấy ho khan, muốn nói gì đó: “Chị dâu không sao chứ?”
“Không sao.” Hàn Lận Quân thản nhiên nói.
Quyền gia nhìn thời gian, “Sắp đến giờ giao hàng rồi.”
Đang nói thì có tiếng gõ cửa.
Anh ấy đứng dậy mở cửa, ngoài cửa là một người đàn ông cao hơn anh áy một chút, mặc vest chỉnh tề, đeo kính gọng vàng, đẹp trai hiền lành, thấy Quyền nhìn thấy liền đưa cho anh ấy một túi tài liệu, “Thiếu gia, đây là thông tin ngài muốn.”
Sau đỏ, anh ấy nhìn vào phòng, bắt gặp ánh mắt của Hàn Lận Quân đang ngồi trên ghế sofa.
“Chậc chậc” Quyền gia cầm lấy túi tài liệu, có chút không vui, “Đã bảo cậu gọi tôi là gia, cậu lại thêm một chữ thiếu, vốn là muốn cậu vào tham gia thảo luận, nhưng bây giờ cậu đã bị loại, cút ra ngoài!” Đóng cửa nghe cái “rầm”,
quay lại với vẻ mặt không vui.
Hàn Lận Quân:
Quyền gia cầm tài liệu ngồi xuống ghế sô pha đơn, bắt đầu mở túi hồ sơ.
Một lúc sau, lại có tiếng gõ cửa.
Quân gia nhìn thấy một bóng đen trên sô pha đứng dậy đi tới trước mặt mình, “Này, đừng mở cửa cho cậu ta! Tôi đã nói với anh là đừng mở cửa cho cậu ta, cậu ta nợ tôi một tiếng ‘gia’, phải để cậu ta gọi trước khi mở cửa, ơ ”
Hàn Lận Quân phớt lờ lời nói của anh ấy và mở cửa.
Người đàn ông ôn nhu nâng kính, cười với Hàn Lận Quân: “Cám ơn Hàn tổng.” Anh ta đi vào cửa.
Quyền gia:
Hàn Lận Quân trở lại chỗ ngồi, nhàn nhạt nói: “Nói về việc ký hợp đồng với anh thì có thể, nhưng nói về công nghệ với anh thì đơn giản là vô nghĩa!”
Quyền gia:
Người đàn ông dịu dàng đi đến phía bên kia chiếc ghế dài nơi Hàn Lận Quân đang ngồi, và mỉm cười với Quyền gia.
Cả hai bật laptop lên và bắt đầu công việc nghiêm túc của mình.