Chương 1009
Lâm Tu vốn tưởng rằng được gọi là gia hẳn là khá lớn tuổi, không ngờ lại trẻ tuổi đẹp trai như vậy.
Không ngoa khi nói anh ta đẹp, người đàn ông này cỏ một vẻ đẹp hơi nữ tính, đôi mắt phượng híp lười biếng, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo, mái tóc dài ngang lưng được keo xịt tóc cố định trên đỉnh đầu một cách tùy ý, mà trông hay thay đổi nhưng không lộn xộn.
Anh ta đút hai tay vào túi, khóe môi nhếch lên nhìn những người đang chào đón mình ở hai bên, nhìn như đang cười, nhưng thực ra trong mắt lại không có ý cười, càng giống như lạnh lùng hơn.
Lâm Tu nhớ đã nghe Diêu tổng nói rằng Quyền gia đến từ Hải Thành, chẳng lẽ
người miền nam không thân thiện với người miền bắc sao? Nhiều người như vậy rõ ràng là có ý tốt chào hỏi anh ta, tại sao anh ta lại có thái độ như vậy?
Lâm Tu ngay lập tức phê bình kín đáo trong lòng về Quyền gia cao cấp này.
Không biết có phải ánh mắt của cô có quá thiếu thiện cảm hay không, Quyền gia vốn đã đến gần Lê tổng, bất giác liếc về phía cô.
Lâm Tu giật mình, và nhanh chóng quay đi, đúng lúc, người phục vụ bên cạnh cô mang món canh giải rượu mà cô muốn, cô lễ phép cảm ơn và nhận lấy món canh bốc khói.
Đột nhiên, người phục vụ bằng cách nào đó nghiêng người về hướng của cô, va vào người Lâm Tu, Lâm Tu đang tập trung vào bát canh, cho nên cô bị
mất trọng tâm do va chạm, bất ngờ ngã về phía tay vịn cầu thang phía sau.
“A—” cô hét lên một tiếng, va vào tay vịn, canh trong bát tràn ra ngoài làm bỏng tay, theo bản năng rút tay về, đổ cả bát canh lên người.
Súp nôn vừa ra khỏi nồi có nhiệt độ ít nhất là chín mươi độ, bị bỏng trên người không phải chuyện đùa, cho dù có hàng rào của váy, vai, cổ và cánh tay đều lộ ra ngoài, lập tức bị bỏng đỏ bừng, đau quá, mặt mày nhăn nheo hết cả.
Ngoài ra, vai và cánh tay trái của cô va vào tay vịn, cơn đau gấp đôi ập đến khiển cô suýt chút nữa không đứng vững được.
“Ầm” một tiếng, chiếc bát rơi xuống đất vỡ tan tành, âm thanh không quá lớn
nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của những người có mặt tại hiện trường, ánh mắt mọi người đổ dồn vào nhau để nhìn thấy Lâm Tu ngồi sụp xuống trên mặt đất nơi cầu thang.
Người phục vụ mặt mày tái nhợt vì sợ hãi, rượu trên khay trong tay cậu ta rơi vãi khắp sàn, nhưng cậu ta không có thời gian để quan tâm đến việc đó, bởi vì hiện trường dù giàu có hay đắt giá, Lâm Tu đều đi cùng Hàn Lận Quân, tối nay mọi người đều biết rằng cô là Hàn phu nhân.
Người phục vụ vội vàng quỳ xuông,
vươn tay về phía Lâm Tu, “Thật xin lỗi, Hàn phu nhân, cô không sao chứ?”
“Không sao…” Lâm Tu chịu đau ngồi thẳng dậy, muốn đứng lên cầu thang, nhưng phát hiện ra rằng chân của mình cũng bị bong gân.
Càng xấu hổ hơn chính là, canh đổ lên người, lẫn vào trong váy, làm cho vải trước ngực có chút trong suốt, làm cho cô nhìn rất xấu hổ.
“Tôi cho em mượn áo.” Trong lúc lúng túng, một giọng nói hơi khàn khàn mềm mại vang lên bên cạnh cô, cùng lúc đó một chiếc áo vest màu trắng xuất hiện trước mặt cô, nhẹ nhàng che ở trước mặt cô.
Lâm Tu sửng sốt một lúc, nhìn lên, người nói và cho cô mượn quần áo thực sự là Quyền gia người được chào
đón nồng nhiệt ~
Quyền gia đang cúi xuống nhìn cô thật kỹ, lông mày anh ta nhăn lại, đôi mắt dài và đôi mắt phượng híp híp khẽ nheo lại, vài sợi tóc rủ xuống, trẻ trung phóng túng, dáng vẻ dữ tợn.
Lâm Tu nghĩ đến sự thờ ơ của anh ta với người khác vừa rồi, không ngờ rằng anh ta lại là người giúp đỡ cô khi xảy ra chuyện, trong lòng cảm thấy có chút áy náy, nhưng lúc này cô vẫn cần sự giúp đỡ của anh ta, cảm ơn anh ta vì sự giúp đỡ, cô ân cần nói: “Cám ơn.”
Quyền gia rất lịch thiệp đỡ cô dậy, khom khuỷu tay để cô đặt tay lên, dùng một chân nhảy lên ngồi xuống sô pha bên cạnh.
Sau khi Lâm Tu ngồi xuống, bộ đồ trên người cô trở nên khó xử, “Cái… chiếc
áo khoác này …”
“Cho em mượn, không cần vội trả lại cho tôi.” Quyền gia khẽ mỉm cười, đứng thẳng dậy , bên trong của anh ta mặc một chiếc áo sơ mi đen và khẽ lắc đầu, trông anh ta rất đàng hoàng và lịch lãm.
“Cám ơn.” Lâm Tu cảm ơn.
Lê tổng cũng đi tới, vừa khiển trách người phục vụ gây chuyện, vừa hỏi han tình hình, tạm thời kìm nén cơn giận, sai người đi chuẩn bị canh giải rượu, vừa nói áy náy nói: “Hàn phu nhân, thật xin lỗi đã để xảy ra chuyện này. Tôi đã
sai người đến lấy hộp thuốc, tôi sẽ yêu cầu chủ biệt thự sa thải những nhân viên không tiếp đãi tốt, cô có sao không?”
Lâm Tu lắc đầu nói: “Không sao, không cần thiết đuổi việc, nhát định là cậu ta chỉ bất cẩn thôi, lần sau phải chú ý thêm là đủ rồi.”
” Hắn thất lễ với khác, sa thải là đúng, Hàn phu nhân không cần áy náy….”
Quyền gia đột nhiên nói:” Lê tổng, tôi cẩm thấy sa thải một nhân viên không cẩn thận, không bằng đi kiểm tra xem nguyên nhân làm sao nhân viên này lại đột nhiên mất khống chế.”
Lê tổng sửng sốt:” Ý của Quyền gia là….”
Quyền gia nhìn quanh đám đông, đột
nhiên cười khẩy, chỉ vào một người trong số họ nói: “Tôi tình cờ nhìn thấy, người phụ nữ đó cố tình đi tới va vào người nhân viên khiến anh ta mát thăng bằng va vào Hàn phu nhân—”