Sau bữa tối, mẹ Lâm kiên nhẫn rửa chén và giặt quần áo, nhìn đồng hồ trên tường, đã gần tám giờ, lại nhìn ra cửa, nhưng Lâm Tu vẫn không có dấu hiệu trở lại.
Trong lòng bà có chuyện gì đó, không thể đợi được như thế này, bà bỏ áo len trong tay xuống, tự nhủ: “Không được, tôi sẽ đợi Lâm Tu ở bên ngoài…”
Bố Lâm bất lực nói, “Đừng lo lắng về điều đó, con bé không phải đã nói sẽ về sau bữa tối sao? ”
II
” Gần tám giờ rồi!
” Tám giờ cũng chưa muộn, con bé là người lớn rồi, sao bà còn xem nó giống như … “Mẹ Lâm trừng mắt nhìn ông, ông ngay lập tức dừng lại và thỏa hiệp,”Được, bà ra ngoài đợi đi.”
Mẹ Lâm đứng dậy đi ra ngoài, đóng cửa sân, ngửa cổ nhìn dọc theo con đường lát đá. Cao lên, lối đi vắng lặng, thỉnh thoảng có tiếng ve sầu, chó sủa, cũng không thấy bóng dáng nửa người, bà nhanh chóng đến ngã tư, thấy bên ngoài thỉnh thoảng có vài người qua lại, đang phóng
xe trên con đường hai làn, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy con gái bà sẽ quay trở lại.
Suy nghĩ một hồi, bà đi về phía bãi đậu xe cách đó không xa, xe của Lâm Tu đậu ở đó, nhìn xem có xe không không phải là biết đã trờ về hay chưa sao?
Bà không biết mình đang lo lắng điều gì. Bố Lâm nói đúng, sớm muộn gì con gái bà cũng sẽ về nhưng bà rất xúc động. Bà luôn cảm thấy gần đây Lâm Tu đang giấu gia đình điều gì đó. Nếu là vấn đề nghiêm trọng, tại sao con bé không nói với gia đình? Sẽ
không có ai để con bé có phải đang yêu đương, phải không? Cô cũng 24 tuổi, độ tuổi cho một mối quan hệ bình thường, nếu không phải tên khốn kiếp tên Đường kia lừa dối cô trước khi kết hôn thì có lẽ bây giờ cô đã nói đến chuyện kết hôn rồi…
A phi, sao bà còn nhắc đến tên khốn đó? Cứ giả như nhà họ Lâm bị mù mà nhìn nhầm người!
Với ý nghĩ đó, bà cũng bước vào khoảng đất trống, lần lượt tìm kiếm chiếc xe Fit của Lâm Tu.
Tám giờ tối đã có không dưới bảy
tám chiếc ô tô đậu ở bãi đất trống, bà nhận ra chiếc xe, bước vào không gian thoáng đãng mà không nhận ra, bà đang thắc mắc tại sao khi quay đầu lại không có xe của con gái xung quanh, nhưng thấy một chiếc xe mà bà chưa từng nhìn thấy, xe đó đang đậu ở một góc khuất, cbà tò mò liếc nhìn, tự hỏi có người gần đó mua xe mới sao? Hay ai đó đang đậu xe ờ đây tạm thời?
Đột nhiên, một giọng nói khó nghe lọt vào tai cô: “Đừng …” xen lẫn một chút hổn hển.
Mẹ Lâm sửng sốt, hình như có
người ở đằng kia? Mà lắng nghe giọng nói của … nhiều hơn một người?
Bà vô thức đi tới, thò đầu qua đuôi xe, liền nhìn thấy hai bóng người đang hôn nhau!
Trời ơi! Phi lễ chớ nhìn!
Mẹ Lâm đỏ mặt, vội vàng xoay người rời đi.
Đi được hai bước, như nhận ra điều gì đó, bà lại dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn đột ngột.
Bà…bà vừa nhìn thấy gì?
Đêm nay trăng rất tròn, mây rất nhẹ, mặc dù đêm đen nhưng ánh trăng chiếu rọi mặt đất rất sáng, cho nên bà có thể thấy rõ ràng vừa rồi Lâm Tu nhà bà đang bị một người đàn ông hôn ở cửa của chiếc xe ôtô!
Lâm Tu nghe thấy động tĩnh bên kia cũng giật mình, vội vàng đẩy người đàn ông trước mặt ra, hoảng hốt thở hổn hển,”… Đừng làm ầm ĩ!”
Hàn Lận Quân đang hôn đến trầm mê, người phụ nữ nhỏ bé
trong vòng tay của anh quá dụ dỗ, toàn thân toát ra một mùi thơm khiến anh muốn nhịn không được, cô tức giận đẩy ra, anh khẽ liếm khóe môi, trên đó vẫn còn lưu lại mùi thơm của môi và răng, nhưng anh cũng cảm nhận rõ ràng là có người ngoài đến gần, cô rất xấu hổ, cuối cùng cũng không thể tiếp tục lôi kéo cỏ trước mặt người ngoài!
Hai người thở dốc, anh nhìn cô, cô nhìn xuống tay mình đang xách túi, không nói tiếng nào, đợi người nọ ăn ý bước đi.
Không ngờ, người đó không
những không rời đi, mà lại đi tới, tuy rằng bước chân nhẹ nhàng, nhưng Hàn Lận Quân rất nhanh liền nhận ra, cau mày không hài lòng, trong tiềm thức muốn che chở Lâm Tu, nhưng anh nghe được tiếng ngập ngừng hỏi.
..Lâm Tu? “