Chương 79: Là em ép tôi.
“Mẹ có nói sai à? Cô ta gả vào nhà họ Quý với ý định cướp hết tài sản của chúng ta, thật may là mẹ đã nhìn ra bộ mặt thật của cô ta chứ không ngu ngốc như con.” Bà Quý cười giễu, lời nói đầy ẩn ý: “Mẹ xin con đừng có dính líu gì tới cô ta nữa.”
“Mẹ à, mẹ nên nhớ nhờ cô ấy không tố cáo mẹ nên mẹ mới bình an ở đây, nếu có thì chẳng biết bây giờ mẹ ở đâu rồi đấy?”
Quý Bình Long nắm tay bà Quý dẫn ra ngoài.
Nghe thấy con trai che chở cho Tô Phương Dung mà bà Quý tức điên lên, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Hừ, con thật tâm cho rằng cô ta có lòng tốt sao? Chẳng qua cô ta muốn giúp Tần Lệ Phong mà thôi! Rõ ràng cậu ta muốn lấy cổ phần công ty nhà họ Quý chúng ta đấy! Đây là thứ mà bố con để lại cho con, dựa vào cái gì mà mẹ phải nhường cho cậu ta hả?”
Anh ta cảm thấy đau đầu với thái độ vô lý của mẹ, anh ta nhắm mắt rồi mở mắt ra, sâu trong đôi mắt là sự tăm tối: “Mẹ à, nếu không phải mẹ cho anh ta cơ hội thì anh ta làm sao có thể lợi dụng chứ.”
Ánh mắt của Quý Bình Long lia về phía bà Quý: “Con không muốn chuyện này tái diễn lần thứ hai.”
Cơ thể bà Quý chấn động, ánh mắt lạnh lẽo khiến bà ta như rơi vào hố băng.
Quý Bình Long nói xong liền rời khỏi nhà họ Quý.
Bà Quý nhìn bóng lưng của anh ta, sâu trong mắt là sự u ám, bà ta cuộn chặt bàn tay.
Tô Phương Dung ơi, là do cô cứ luôn khiêu khích tôi, đừng trách tại sao tôi ác độc!
Tám giờ tối, Quý Bình Long xuất hiện đúng giờ.
Hai người đi đến con phố mà bọn họ từng lui tới thời sinh viên.
“Em đứng đó đợi tôi.” Dứt lời, anh ta băng qua đường lớn.
Tô Phương Dung không kịp cản, cô chỉ có thể đứng chờ anh ta ở bên đường, bên cạnh là tốp năm tốp ba sinh viên đi ngang, có đôi lứa yêu nhau làm người ta hoài niệm về tuổi trẻ.
Chẳng biết vì sao mà Quý Bình Long vẫn chưa trở lại, cô xem đồng hồ, đã mười phút trôi qua nhưng anh ta vẫn chưa có mặt.
Cô nhìn xung quanh, lòng hơi nôn nóng, cô chỉ muốn về nhà đi ngủ.
“Xin lỗi đã để em đợi lâu.” Một giọng nói dịu dàng cất lên.
Tô Phương Dung quay đầu liền trông thấy một bó hoa hồng to trong tay Quý Bình Long.
Mọi người xung quanh bàn tán, tất nhiên không thiếu tiếng hét hâm mộ của những thiếu nữ.
Tô Phương Dung bất ngờ, cô nhanh chóng cúi đầu rồi lấy tay che mặt lại, cô không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người.
“Anh… sao anh lại mua hoa?”
Quý Bình Long đi đến chỗ Tô Phương Dung rồi tặng hoa cho cô: “Thích không?”
Giọng điệu nhẹ nhàng cực kì giống lúc dỗ dành khi cô giận dỗi.
Thấy cô không muốn nhận hoa, anh ta liền bướng bỉnh giơ lên trước, mãi cho đến khi Tô Phương Dung bất đắc dĩ nhận lấy, nói một tiếng cám ơn nhưng có vẻ chẳng vui vẻ gì.
Sau đó, hai người đi vào một quán ăn bình dân sau lưng, đa số khách hàng là sinh viên, quán hơi lạc lõng, không phù hợp với bọn họ.
Lựa xong chỗ ngồi, Tô Phương Dung thoáng nhìn bó hoa rồi tiện tay để lên bàn.
Quý Bình Long khá khó chịu khi nhìn thấy thái độ của cô, nếu là trước đây, dù chỉ là một điều nhỏ nhoi thì Tô Phương Dung vẫn sẽ rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ…
Anh ta chau mày, bắt đầu quan sát kỹ cô gái trước mặt mình, rốt cuộc cô đã thay đổi đến nhường nào…
Tô Phương Dung nhận thấy Quý Bình Long luôn nhìn chằm chằm mình, cô khó chịu nghiêng đầu không nhìn thẳng, tránh ánh mắt đó,
“Em muốn ăn gì?”
Quý Bình Long lên tiếng.
Tô Phương Dung nhìn menu trên bàn, nói như khi xưa: “Anh quyết định đi.”
“Ừ.” Quý Bình Long gật đầu, trước giờ Tô Phương Dung luôn cho anh quyền quyết định những chuyện vặt vãnh như vậy cho nên anh quen tay cầm menu rồi gọi vài món mà Tô Phương Dung thích.
“Vẫn luôn không có thời gian nói chuyện tâm tình, hôm nay khó lắm mới có một dịp. Dạo gần đây… em vẫn khỏe chứ?”
Giọng điệu của anh ta có chút gượng gạo.
“Vẫn khỏe, Gia Bảo rất nghe lời, chỉ là phải chăm chỉ làm việc thôi.” Câu trả lời khá lạnh nhạt, không quá nồng nhiệt.
Chợt anh ta hỏi: “Em có từng nhớ tôi không? Ý của tôi là những năm qua?”
Vừa nghe câu này, Tô Phương Dung trợn mắt, đối diện với ánh mắt chăm chú của Quý Bình Long, cô cúi đầu, hai tay đan vào nhau. Ba năm qua, cô đã từng rất nhớ anh ta nhưng có lẽ do thời gian mà nỗi nhớ dần nguôi ngoai, lại thêm có con trai, cô càng cảm thấy chỉ có Gia Bảo mới là người không ai có thể thay thế.
Vậy nên, dù có nhớ thì làm được gì?
Cô lắc đầu, ngón tay vô thức nắm nhẹ khăn trải bàn, cô nói: “Không có.”
“Lại nói dối rồi Phương Dung.” Giọng điệu anh ta bình thản vạch trần lời nói dối của cô, lúc nói dối, cô rất thích nắm một vài thứ, đây là thói quen khó bỏ.
Tô Phương Dung giật mình, từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào anh ta.
“Bình Long, chuyện này đã không thể cứu vãn được nữa rồi, tội tình gì cứ nhớ mãi quá khứ chứ?”
Hít một hơi thật sâu, cô nói tiếp: “Tôi rất cảm ơn vì chuyện của Gia Bảo, nhưng nó cũng chỉ đến thế thôi.”
Nếu đã nói rõ thì đừng nên lo lắng cho nhau, mỗi người đi một con đường riêng, điều tốt đẹp nhất khi trở thành người xa lạ là trân trọng đối phương mà thôi.
“Chỉ thế thôi sao?”
Quý Bình Long đứng dậy, bước tới trước mặt cô, anh ta hỏi: “Vậy tình cảm bao năm qua của chúng ta thì sao, cuộc hôn nhân của chúng ta thì sao, đến phút cuối chỉ còn một mình tôi hoài niệm thôi sao?”
Giọng của anh ta trở nên lạnh lẽ, Tô Phương Dung biết đây là dấu hiệu của việc sắp tức giận. Cô nhíu chặt mày, nhìn Quý Bình Long trước mắt mình: “Tổng giám đốc Quý…”
“Đừng gọi anh là tổng giám đốc Quý!” Cô còn chưa nói xong đã bị Quý Bình Long ngắt lời: “Tôi chỉ là “tổng giám đốc Quý” trong mắt em ư? Phương Dung, rốt cuộc tôi là gì của em hả? Chẳng lẽ em đã quên rồi chăng? Tại sao em phải phủi sạch quan hệ giữa chúng ta chứ?”
Cô khẽ giật mình, nhất thời không đáp lời.
Dường như Quý Bình Long cũng nhận ra tâm trạng mình không tốt, nhìn người xung quanh, anh ta nén giận trở lại vị trí của mình nhưng vẫn nhìn Tô Phương Dung chằm chằm: “Phương Dung, tôi hi vọng mỗi khi chúng ta gặp nhau thì em hãy gọi tên tôi.”
Cô nhìn Quý Bình Long rồi trả lời: “Cảm ơn anh đã chăm sóc Gia Bảo giúp tôi.”
Quý Bình Long cau mày, trong mắt là sự nghi ngờ.
Nhìn cô chốc lát, anh ta lên tiếng: “Vậy nên, em mới chấp nhận cuộc hẹn này với tôi sao? Cũng chỉ vì… tôi chăm sóc con em?”
Tô Phương Dung gật đầu, lại nói tiếp: “Nhưng có một câu tôi muốn nói rõ đó chính là tôi hi vọng anh đừng can dự vào cuộc sống của chúng tôi nữa… Tôi và Gia Bảo sống rất tốt.”
“Rất tốt?”
Quý Bình Long lặp lại hai chữ này, anh ta cầm ly nước rồi bóp nát nó.
Mảnh vỡ văng vào tay Tô Phương Dung, cô ngạc nhiên, trong lòng là sóng cuồn cuộn, trong trí nhớ của cô, Quý Bình Long không phải người như vậy. Một thoáng lo sợ, cô vội vàng nói: “Anh làm gì thế?”
Quý Bình Long bình tĩnh nhìn cô: “Không có gì.”
Anh ta không quan tâm đến vết thương trên tay, để mặc cho máu chảy thành dòng, ánh mắt nóng bỏng như muốn nhốt Tô Phương Dung vào trong.
Tô Phương Dung không quen ánh mắt như vậy.
Cô hơi hốt hoảng đứng dậy: “Tôi đi mua thuốc cho anh.”
Quý Bình Long nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của cô, anh vung tay làm đổ hết thức ăn xuống đất, nồi niêu chén bát rơi loảng xoảng.
Đám sinh viên xung quanh nhìn anh ta, bị ánh mắt của Quý Bình Long liếc, bọn họ vội cúi đầu, phát lạnh trong lòng.
Ông chủ nơm nớp lo sợ đi qua: “Vị khách này…” Ông ta còn chưa nói xong, Quý Bình Long lấy một xấp tiền trong ví đặt lên bàn.
“Mau dọn lại nơi này đi rồi lấy thêm một chai bia.” Anh ta thờ ơ lên tiếng, liếc mắt nhìn ông chủ.
“Được được được.” Mặc dù trong lòng vẫn còn sợ nhưng thấy một xấp tiền trước mặt, ông chủ nhanh chóng đồng ý.
Tay chân lanh lẹ dọn dẹp đống lộn xộn này.
Đôi mắt của Quý Bình Long dần trở nên u ám, anh ta nheo mắt, lấy một cái ly sạch rót thêm rượu, ngón tay nhúc nhích, một ít bột trắng mà mắt thường khó thấy rơi vào ly. Anh ta lắc ly rượu, nhìn thấy bóng dáng đang tiến lại đây thì cười nhẹ.
Tô Phương Dung đi đến trước mặt Quý Bình Long: “Đưa tay cho tôi xem.” Cô nói.
Quý Bình Long nghe lời giơ tay ra.
Tô Phương Dung cúi đầu, tỉ mỉ dùng băng gạc quấn vết thương cho anh ta.
Dáng vẻ nghiêm túc của cô khiến Quý Bình Long say mê ngay lập tức, anh ta kiềm lòng không được mà áp sát mặt cô.
Tô Phương Dung bất ngờ lùi về sau một bước: “Anh…” Cô cố gắng che giấu nỗi sợ, sợ anh ta nhìn ra tâm trạng của mình.
Quý Bình Long nhếch miệng, anh ta cầm ly rượu đã chuẩn bị sẵn: “Vậy em uống một ly này đi.” Anh ta đưa ly đến trước mặt Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung nhìn chất lỏng bên trong, cô không do dự uống cạn, cô lau miệng nhìn đồ ăn trên bàn, tuy không muốn ăn nhưng vẫn lại chỗ cũ, gấp vài miếng tượng trưng.
“Vị vẫn ngon như xưa đúng không?”
Quý Bình Long uống một ngụm bia và hỏi.
“Ừm.” Tô Phương Dung gật đầu qua loa.
Anh ta biết tỏng thái độ của cô nhưng không vạch trần.
“Ăn no chưa?”
Nghe câu này, Tô Phương Dung nhận ra đã đến lúc được giải thoát, cô gật đầu lia lịa: “Ăn no rồi.”
“Vậy chúng ta đi thôi.” Quý Bình Long đứng dậy đi ra cửa.
Tô Phương Dung đi sau lưng anh ta. Vừa bước tới cửa, cô chợt thấy choáng váng đầu óc, cô ấn huyệt thái dương không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Em sao vậy?”
Quý Bình Long bước lại gần cô, giả vờ đỡ lấy Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung chỉ cảm thấy người phía trước trở nên mờ ảo, cô mất thăng bằng dựa thẳng vào người kia.
Quý Bình Long nhìn Tô Phương Dung đang choáng tựa vào ngực mình bèn xoay người ôm cô, anh ta nghiêng đầu hôn má cô: “Tô Phương Dung à, là em ép tôi.”
Ánh đèn mờ nhạt lại có vẻ mập mờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!