Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng Tần Lệ Phong - Tô Phương Dung

Chương 446 Mệt mỏi rồi mà thôi.

“Không phải mong ước của anh là được cưới tam thê bảy thiếp, hôm nay làm chú rể, ngày mai cũng làm chú rể… ”
Cư Hàn Lâm đã không còn kiềm chế được mình nữa, cô đúng là bản lĩnh lắm, có thể chọc giận anh dễ dãng như thế: “Anh khuyên em đừng nói nặng lời, em phải biết đây là nhà em, không có ai quan tâm đến chuyện có trộm vừa nãy, có nghĩa là ở đây rất cách biệt, nếu anh làm gì em thì chắc hẳn cũng không ai biết… ”
Lạc Cẩn Thi đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, cô lạnh lùng nhìn Cư Hàn Lâm: “Anh muốn làm cái quái gì … Em nói cho anh biết, đây là nhà em, chỉ cần em hét lên, người khác vẫn sẽ xông vào. Trước đây chúng ta là người yêu, nhưng bây giờ thì không.”
Cư Hàn Lâm gần như bật cười nhưng vẫn cố nhịn cười vì cô đang cố quanh co: “Anh thực sự không biết trong đầu em đang nghĩ gì. Đoán xem anh có thể làm gì em. Anh sẽ bắt em đi, suốt đời này, cho dù em nói gì thì anh cũng không thả em ra.”
Lạc Cẩn Thi sững sờ, ngơ ngác nhìn Cư Hàn Lâm, anh tỏ ra nguy hiểm, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.
Lạc Cẩn Thi đột nhiên sững sờ, một lúc sau, cô dửng dưng: “Anh có còn lương tâm không…”
Sau đó cô khỏi vòng tay của Cư Hàn Lâm, đi đến bàn, rót một cốc nước, và cảm xúc cũng dần dần ổn định.
Cư Hàn Lâm vẫn đứng đó, không tiến cũng không lùi.
Lạc Cẩn Thi hờ hững nhìn anh, cô uống mấy ngụm nước rồi lại đặt cốc lên bàn.
Một lúc sau, cô nói: “Chuyện đã qua rồi, tại sao phải làm phiền nhau như thế này, chỉ khiến trái tim mệt mỏi …”
Hai người im lặng, không ai nói lời nào, đối mặt với nhau như kẻ thù, Lạc Cẩn Thi chỉ thấy buồn cười, anh đùng đùng chạy tới đây là vì cãi nhau với mình hay sao? Đúng là vô vị. Một lúc sau, Lạc Cẩn Thi uống cạn nước trong cốc, ngẩng đầu lên nhìn Cư Hàn Lâm khiêu khích: “Thật là buồn cười, anh tới đây cãi nhau với em à? Vừa tới đây đã kể lể với em, em đã làm sai gì chứ, anh nói nhưng lời đó có ý nghĩa gì chứ…”
Cư Hàn Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, thật là nực cười, anh nói những lời như thế lúc nào chứ: “Em đúng là tự mình đa tình rồi…”
Nói rồi, cảm thấy như thế sẽ khiến cô tổn thương, anh chưa lại: “Ý anh là anh tự mình đa tình…”
Tuy nhiên, Lạc Cẩn Thi bất ngờ xua tay: “Tất cả là do em tự mình đa tình, anh mau rời khỏi đây đi, đừng ở đây làm gì cho thêm phiền phức nữa…”
Cư Hàn Lâm bất ngờ nắm lấy cánh tay của cô và ép cô vào tường, nhưng Cư Hàn Lâm bất ngờ xoay người, không may cả hai cùng ngã xuống đất.
Lạc Cẩn Thi ngã trên người anh, lồng ngực rắn chắc của Cư Hàn Lâm khiến cô bị đau, cô khó chịu ngẩng đầu nhìn Cư Hàn Lâm, trong lòng đột nhiên choáng váng.
Cư Hàn Lâm nhìn Lạc Cẩn Thi trìu mến, đôi mắt không chớp, như thể đang nhìn mối tình đầu đã mất từ lâu, ánh mắt trìu mến và sâu sắc, tình cảm vô cùng tinh tế.
Lạc Cẩn Thi mặt đỏ bừng.
Cô khó chịu đứng dậy.
“Rõ ràng là sao anh đang đứng đó sao lại đột nhiên ngã xuống đất, khiến em cũng bị ngã”
“Anh không cố ý, quên đi, đừng nóng giận, tất cả đều là lỗi của anh…”
Lạc Cẩn Thi khịt mũi và quay lại, nhưng Cư Hàn Lâm không nói gì.
Một chiếc lá từ bên ngoài cửa sổ bay vào, một cơn gió xuyên qua lớp của kính bị đập vỡ. Lạc Cẩn Thi không khỏi rùng mình, cô bước tới, liếc nhìn chiếc kính bị đập vỡ.
Những tên trộm này thực sự rất đáng sợ. Cửa sổ bị đạp thế này rồi, cô phải làm gì mới được đây? Nửa đêm cô trằn trọc không ngủ , chỉ sợ kẻ trộm đột ngột quay lại.
Cư Hàn Lâm xuyên qua Lạc Cẩn Thi đi ra ngoài, Lạc Cẩn Thi một mình đứng ở bên cửa sổ, nhìn phong cảnh mùa thu khô héo ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy mọi thứ đã thay đổi, lòng bỗng trống rỗng.
Mãi đến hơn một giờ sau, nghe thấy bên ngoài có mấy người đàn ông nói chuyện, Lạc Cẩn Thi quay đầu lại, nhìn thấy những người này mang theo một số thiết bị.
“Đó là lắp tất cả các cửa sổ bằng kính ở đó, rồi lắp tất cả chúng. Bạn không thể có tất cả các cửa sổ chống trộm và cửa chống trộm, và bạn cần phải bổ sung thêm một chút cho mỗi loại gia cố .. . ”
Một người đàn ông nhìn Cư Hàn Lâm với vẻ nghi ngờ, và chắc chắn rằng anh ta đúng: “Tôi nghĩ nên lắp một lớp chống trộm là được rồi, không cần lắp hai tầng, như thế lãng phí và tốn không gian.” Giọng Cư Hàn Lâm không khỏi nghi ngờ:
“Tốn cũng không sao, như thế sẽ an toàn hơn. Nếu ai đó vượt qua được lớp đầu thì cũng mất nhiều thời gian mới vượt qua được lớp thứ hai, các anh cứ làm như thế đi.”
Mấy công nhân khiêng máy móc, dụng cụ vào phòng, Lạc Cẩn Thi đi tới, liếc mắt nhìn đầy hoài nghi.
“Nhanh vậy à, anh tìm mấy công nhân này ở đâu vậy? Em còn muốn tự mình đi cơ…”
Cư Hàn Lâm chỉ cười hờ hững, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn Lạc Cẩn Thi rồi đột nhiên thở dài: “Anh nhờ trợ lý tìm giúp. Vừa rồi anh đã nói với họ rồi, hôm nay em phụ trách giám sát họ lắp đặt đi… ”
Lạc Cẩn Thi không nói gì, quay người lại, nhìn những công nhân đang bận rộn lắp mấy cái cửa sổ chống trộm cho mình.
Cô quay đầu nhìn lại Cư Hàn Lâm, cô luôn cảm thấy mình không nên nhận sự giúp đỡ này của anh, dù gì cô và anh cũng đã chia tay rồi.
Nghĩ đến đây, Lạc Cẩn Thi nói: “Em sẽ mời anh ăn cơm, cám ơn anh đã giúp đỡ. Dù sao chúng ta không còn quan hệ gì nữa rồi, anh cũng không cần thiết phải nói với em những lời đó, thế nên anh nhất định phải đồng ý lời mời của em.”
“Em đang nghĩ nếu không trả ơn anh thì trong lòng sẽ bất an hay sao? Nếu như em nghĩ như vậy thì càng tốt. Giờ em đang chịu ơn anh, lúc nào trả ơn thì lúc đó hãy nói. Hôm nay anh không đói, không muốn nhận lời em. Nếu em cứ bắt anh đi cho bằng được thì đó không gọi là trả ơn mà là báo thù… ”
Đôi khi Lạc Cẩn Thi rất phục loại người như anh, nói việc tốt thành việc xấu, việc xấu thì lại nói vòng quanh. Những người này luôn có cách thuyết phục người khác. Cư Hàn Lâm nói như thế nào cũng không thành vấn đề, cô ngồi trên sô pha nhìn những người công nhân này làm việc chăm chỉ.
Đến 5 giờ chiều, những người công nhân này mới lắp đặt xong, Cư Hàn Lâm chỉ chăm chú quan sát và hướng dẫn họ làm, dường như anh là một chuyên gia, tất cả những người công nhân này đều tỏ ra ngưỡng mộ.
Lạc Cẩn Thi đưa tiền cho công nhân, nhưng họ đẩy ra, lịch sự đáp lại: “Chồng cô đã đưa rồi…”
Các công nhân nhìn sắc mặt Lạc Cẩn Thiến đột nhiên đỏ bừng, cho rằng hai người đang cãi nhau.
Họ lặng lẽ ra về rồi đóng cửa lại.
Lạc Cẩn Thi thấy hơi tức giận, những công nhân này làm sao vậy? Cứ thấy hai người ở cạnh nhau là cho rằng họ đã kết hôn sao? Nhưng cho dù không phải như vậy thì những việc Cư Hàn Lâm làm cũng dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung, nghĩ đến đây cô lại thở dài.
Người khác nghĩ gì là việc của người khác, chỉ cần bản thân biết rõ là được rồi.
Cư Hàn Lâm nằm trên ghế sô pha, hình như anh hơi mệt, một lúc sau mới nói nhỏ: “Giờ em có thể trả ơn rồi, nấu cơm cho anh đi. Anh đói lắm. Không ngờ bận cả ngày mà ngay cả một bữa cơm cũng không nỡ, thật là keo kiệt … ”
Lạc Cẩn Thi đứng chống nạnh trước mặt Cư Hàn Lâm, nhìn anh bằng ánh mắt dò xét: “Em nói cho anh biết, đừng làm gì cả, anh cũng biết việc này không đơn giản mà.” Vẻ mặt của Cư Hàn Lâm vẫn như cũ, không có một chút thay đổi nào:”Họ nghĩ gì liên quan gì đến anh? Hơn nữa, họ nghĩ thế cũng đâu phải do anh bảo họ, suy nghĩ của họ ở trong đầu họ, anh ép làm sao được, can thiệp làm sao được. Anh đâu phải bác sĩ, em nói với anh thì có ích gì.”
Lạc Cẩn Thi đột nhiên cảm thấy bất lực, đối mặt với tình huống này, cô chỉ bất lực lắc đầu, xoay người đi vào phòng bếp, nấu ăn rồi bưng đồ ăn lên bàn.
Cư Hàn Lâm ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thì vui vẻ hơn, anh không nói nhiều nữa mà cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Anh vừa ăn cơm thì vừa để ý vẻ mặt của Lạc Cẩn Thi, Lạc Cẩn Thi có vẻ thờ ơ, nhíu mày, nghiêm túc ăn cơm.
Hai người im lặng, giống như một cặp vợ chồng già, nhưng họ không cảm thấy xấu hổ.
Cư Hàn Lâm gắp một miếng thức ăn Lạc Cẩn Thi thích ăn bỏ vào bát của Lạc Cẩn Thi, cô ngây người mất một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn Cư Hàn Lâm, anh đang bình tĩnh ăn miếng rau xanh.
Ăn xong, anh lại thở dài.
“Anh cứ ăn đi, không cần để ý đến em…”
“Em nên ăn nhiều thịt vào, gầy như vậy thì càng nên ăn nhiều thịt, anh thấy con gái mà gầy quá giống như bộ xương di động vậy.”
Lạc Cẩn Thi lườm anh? Hai người vì quá đói nên đã ăn sạch đồ ăn, họ im lặng nhìn nhau, sau đó Cư Hàn Lâm mới lên tiếng: “Về việc em đề nghị chia tay, anh đã nghiêm túc suy nghĩ, anh thấy nên hỏi em về chuyện này… anh muốn đàm phán mấy điều kiện. Nếu em đồng ý những điều kiện này, anh có thể nghĩ đến việc chia tay, nếu không thì cho dù đuổi đến cùng trời cuối đất anh cũng sẽ làm, việc hôm nay em cũng đã thấy rồi, anh nói gì với người khác, người ta cũng sẽ tin.”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!