Chương 312: Đừng cách xa anh như vậy.
“Đây là bệnh viện…”
Hiện tại thì Tô Phương Dung vẫn có chút không thích ứng, hơn nữa lúc trước Tiêu Bảo Lộc bận trước bận sau ở đây nên mọi người còn tưởng rằng bọn họ là một đôi. Đột nhiên lại có một người đàn ông khác bên cạnh cô, họ nghĩ gì về cô thì cũng không quan trọng, nhưng mà cô không muốn ảnh hưởng đến Gia Bảo.
Nhưng mà sau khi Tần Lệ Phong nghĩ thông suốt thì anh hoàn toàn gạt những chuyện đó sang một bên, không quan tâm đến suy nghĩ của người khác hay ánh mắt của người khác!
Giờ đây thì trong mắt và trái tim anh luôn chỉ có Tô Phương Dung và Gia Bảo.
Không có gì quan trọng hơn hai người bọn họ.
Anh siết chặt cánh tay, hỏi: “Em vừa nói chuyện điện thoại với ai?”
Sau khi suy nghĩ thì Tô Phương Dung nói: “Cô Vệ.”
“Vệ Mỹ Quân?”
Lông mày của Tần Lệ Phong đột nhiên nhíu chặt lại, anh vẫn còn cảm giác ghét bỏ Vệ Mỹ Quân.
Nhìn thấy biểu hiện của anh là biết anh đang nghĩ gì, Tô Phương Dung quay sang đối mặt với anh nói: “Cô Vệ không nói gì, cô ta chỉ gọi để nói lời tạm biệt.”
“Tạm biệt?” Anh hỏi: “Cô ta muốn rời đi?”
“Ừm, cô ta nói cô ta phải quay về rồi!”
Tần Lệ Phong nghi ngờ hỏi: “Tại sao cô ta lại muốn tạm biệt em?”
Lẽ nào đây là một âm mưu khác sao?
Tô Phương Dung bật cười: “Này, ở trong mắt của anh thì em đặc biệt dễ bị lừa sao?”
Anh nghiêm nghị gật đầu: “Ừ.”
Tô Phương Dung không thèm chấp nhặt với anh, chậm rãi nói: “Thật ra thì cô gái đó cũng khá là đáng yêu.”
Anh nhướng mày với biểu cảm: “Em có ngốc không?”
“Làm sao? Anh không thích cô ta sao? Nhưng mà người ta mở miệng ra là anh Phong, có thể thấy được trước đây hai người có quan hệ không tệ!” Cô cười nói.
“Trước đây thì Vệ Mỹ Quân cũng rất đáng yêu, cô ta cũng không có những suy nghĩ quái gở đó, là một cô gái nhỏ rất đơn thuần.” Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Vấn đề là cô ta thích người đàn ông của em, lẽ nào em không nên thể hiện một chút ghen tuông nào sao?”
Điều này khiến anh rất khó chịu.
Tô Phương Dung nhịn cười, vươn tay vỗ vỗ hai cái khuôn mặt tuấn tú của anh: “Anh hấp dẫn như vậy là lỗi của em sao?”
Anh suy nghĩ một hồi, cong một bên khóe môi, vòng tay qua vai cô: “Không tệ đó, nói chuyện càng ngày càng khiến người ta hài lòng rồi. Có điều…” Anh véo chiếc cằm nhọn hoắt của cô rồi lắc trái lắc phải: “Sau này thì phải tránh xa cô ta ra!”
Anh biết rất rõ cô gái kia, đó là một cô chủ bị chiều hư.
“Cô ta còn nói gì nữa?” Anh không yên lòng mà muốn biết rõ từng chi tiết, Tô Phương Dung tuy rằng không ngốc, nhưng cô có một khuyết điểm chết người đó là cho dù ở bên ngoài xã hội bao lâu thì trong tiềm thức cô đã quen với việc luôn muốn tin vào người khác.
Đây là lòng tốt của cô, và anh nhất định phải bảo vệ cô trong vòng tay mình thì anh mới yên tâm được!
Không phải tất cả mọi người trên thế giới này đều giống như cô.
Vì vậy, anh thà là một nhân vật phản diện.
Tô Phương Dung không tranh luận với anh cái gì nữa, dù sao thì những người khác nhau thì có ý kiến khác nhau. Thật ra, Vệ Mỹ Quân không làm gì tổn thương cô ngoại trừ việc chạy tới cảnh cáo cô một lần.
“Đi thôi, vào xem con trai của anh đi.” Tần Lệ Phong ôm cô mở cửa bước vào phòng bệnh, Phó Ngữ Anh dường như vừa khóc, lập tức đưa mặt đi lau nước mắt, sau đó quay mặt qua bên cố nặn ra nụ cười với họ: “Các con tới rồi sao?”
Lông mày của Tô Phương Dung đột nhiên nhướng lên: “Mẹ, có chuyện gì vậy?” Cô bước nhanh hơn vài bước nhìn Gia Bảo nhỏ bé trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi mất máu, lông mày hơi nhíu lại vì đau đớn.
Trái tim của Tô Phương Dung lập tức nhảy lên đến cổ họng: “Gia Bảo đã xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng cô run run.
Phó Ngữ Anh không kìm được nữa, nước mắt lại trào ra, nghẹn ngào nói: “Vừa rồi… thằng bé đột ngột ngất đi, bác sĩ đi qua nói… nói…”
“Bác dĩ nói cái gì?” Thân thể của Tô Phương Dung run lên, tay chân lạnh toát.
Tần Lệ Phong mím chặt môi, nhìn Gia Bảo, sau đó đi tới ôm Tô Phương Dung, không nói lời nào, cứ như vậy mà làm chỗ dựa cho cô.
Phó Ngữ Anh mang theo tiếng nức nở nói: “Bác sĩ nói rằng tình trạng của Gia Bảo đang trở nên tồi tệ hơn, chúng ta hãy chuẩn bị tâm lý…” Nói xong thì bà ấy nghiêng người sang một bên và bắt đầu nức nở.
Tô Phương Dung sững sờ tại chỗ, đột nhiên hai chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống, cũng may Tần Lệ Phong nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy người cô.
Tô Phương Dung thậm chí quên cả khóc, chậm rãi nhìn qua: “Ý, ý của mẹ là gì? Trở nên tồi tệ hơn là như thế nào?”
Cô đi tới, ôm mặt con trai: “Rõ ràng là… có vẻ tốt, tại sao lại đột ngột xấu đi?”
Đôi mắt đen của Tần Lệ Phong lóe lên thứ gì đó, tiến đến nắm tay cô: “Dù bây giờ có thay đổi gì đi chăng nữa thì đừng quên hiện tại em là hy vọng duy nhất của Gia Bảo! Cho nên, em nhất định không thể để mình có thêm chuyện được!”
Tô Phương Dung hít một hơi thật sâu, cắn môi gật đầu: “Đúng vậy, anh nói đúng, em không thể… không thể có chuyện gì nữa. Con trai em bây giờ chỉ có hy vọng là em mà thôi, cho nên em không thể… không có chuyện gì.”
Không muốn để những giọt nước mắt của mình rơi xuống, cô ngẩng đầu lên và cố nén những giọt nước mắt lại.
“Mẹ.” Cô quay đầu lại, bình tĩnh nhìn mẹ: “Con đi tìm bác sĩ tìm hiểu một chút!”
Cô đang định rời đi thì Tần Lệ Phong nắm lấy cô: “Em ở lại đây đi, để anh đi!”
Tô Phương Dung ngước mắt, sau khi nhìn thấy vẻ đau lòng trong mắt anh, liền không cố chấp nữa, nhẹ nhàng gật đầu.
Tần Lệ Phong đẩy cửa đi ra, cô ngồi ở bên giường với con trai, gò má của cô áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Bảo: “Con không thể có chuyện… biết không? Con không thể có chuyện…”
Tần Lệ Phong đã sớm trở lại, Tô Phương Dung lập tức ngẩng đầu, ánh mắt mong chờ nhìn anh.
Thế nhưng mà cô không dám mở miệng hỏi, vì sợ rằng câu trả lời đó là điều mà cô không muốn chấp nhận nhất.
Tần Lệ Phong đi tới, nắm chặt lấy tay cô, tầm mắt của anh rơi vào Gia Bảo yếu ớt trên giường: “Bác sĩ nói, chúng ta không còn bao lâu nữa, trong thời gian ngắn phải bổ sung đầy đủ dinh dưỡng cho thai nhi… thai nhi này có thể… có thể sẽ đến thế giới này sớm hơn dự kiến.”
Tô Phương Dung mất hai giây mới có phản ứng, cô nói “ừm” một tiếng, quay đầu nhìn Gia Bảo, ánh mắt càng thêm kiên định: “Em sẽ, em nhất định sẽ làm như vậy.”
Lúc này Tô Bác Kiến cũng tới, sau khi biết được tình hình của Gia Bảo thì ông ấy kiên quyết nói: “Phương Dung, trong thời gian này thì con không nên thường xuyên đến bệnh viện nữa. Có bố và mẹ con ở đây rồi, con cứ yên tâm đi! Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của con là chăm sóc cho mình và thai nhi thật tốt! Chỉ có như vậy thì Gia Bảo mới có thêm hy vọng sống sót!”
Tô Phương Dung không nói chuyện, chậm rãi nhắm mắt lại gật đầu.
Dù trong lòng không nỡ nhưng mà bố cô đã nói đúng, đây mới là điều quan trọng nhất.
Thời gian sau này thì Tần Lệ Phong đã vì Tô Phương Dung mà sắp xếp các chuyên gia dinh dưỡng hàng đầu và nhân viên điều dưỡng cao cấp… để bắt đầu điều chỉnh cơ thể Tô Phương Dung. Mà Tô Phương Dung cũng hoàn toàn hợp tác, cho dù là khó nuốt, chỉ cần cô nghĩ đến Gia Bảo đang chờ cô trong bệnh viện thì cô sẽ cố ép mình ăn thêm!
Cứ như vậy qua hai tháng thì bụng Tô Phương Dung đã to như quả bóng, cả người cũng thùy mị đi rất nhiều, người càng ngày càng đẹp, làn da cũng trở nên mềm mại nhẵn nhụi.
Cô vừa trở về từ bệnh viện, sau khi gặp con trai thì tâm trạng cô rất tốt.
Tần Lệ Phong về nhà, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng hát từ phòng bếp. Cảm nhận được tâm trạng tốt của cô, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, như thể cả thế giới đều trở nên lu mờ rồi.
Nhẹ nhàng thay giày xong, anh bước vào bếp, thấy cô đang nấu canh thì anh lập tức cầm lấy chiếc thìa trên tay cô: “Sau này mấy chuyện như thế này cứ giao cho anh.”
Tô Phương Dung cười: “Chỉ là nấu canh mà thôi, em sẽ không mệt.”
“Như vậy cũng không được đâu.” Anh vô cùng kiên trì với chuyện này, lập tức đuổi cô ra khỏi bếp, xắn tay áo đứng trong bếp, nhìn thế nào cũng giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Tô Phương Dung ngồi trong phòng khách, vừa bật tivi vừa nhìn vào trong bếp.
Nghĩ đến khoảng thời gian ly thân trước đây, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đây là cảnh tượng mà cô đã tưởng tượng trong đầu vô số lần.
Gia Bảo, cô, và anh.
Điện thoại trên bàn vang lên, cô cầm lên, nheo lại đôi mắt đẹp liếc nhìn phòng bếp rồi đứng dậy.
Khi ra đến ban công thì cô bấm nút nghe điện thoại.
Giọng của Tiêu Bảo Lộc từ bên kia truyền đến: “Gần đây em thế nào?”
“Ồ, vô cùng tốt!”
Với Tiêu Bảo Lộc thì cô cũng chỉ mang theo áy náy mà thôi. Tuy nhiên, cô cũng không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào.
Dù sao thì mối quan hệ của họ vô cùng lúng túng, lại dây dưa không rõ.
“Tô Phương Dung… anh nhớ em.” Giọng nói của Tiêu Bảo Lộc lúc đó có chút mơ hồ không rõ, thấp giọng thì thầm.
Tô Phương Dung nhướng mày: “Anh uống rượu?”
“Ừ… uống một ít, không nhiều lắm.”
Tô Phương Dung bất đắc dĩ vuốt lông mày: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Anh đang ăn tối với một vài ông chủ… đột nhiên cảm thấy nhớ em, vì vậy anh tranh thủ thời gian để gọi cho em.”
Tô Phương Dung trầm mặc một hồi, mới nói: “Một lát nữa trở về sớm đi, anh đã uống rượu rồi thì đừng tự mình lái xe.”
Trong một thời gian dài thì bên kia cũng không có tiếng trả lời.
“Tiêu Bảo Lộc?”
“Ha ha…” Tiêu Bảo Lộc đột nhiên cười khẽ, trầm giọng nói: “Về nhà làm gì chứ? Trong nhà cũng không có người anh muốn gặp…”
“Tiêu Bảo Lộc…”
“Anh biết rồi, em không cần nói nữa. Em đã nói nhiều lần rồi, nhiều đến nỗi anh có thể đọc thuộc lòng.” Tiêu Bảo Lộc trở lại thái độ ngả ngớn thường ngày, thản nhiên nói: “Tô Phương Dung, rốt cuộc là anh nên làm thế nào thì em mới có thể chọn anh?”
“Anh đã biết câu trả lời.”
“Ok, cái này cũng là đề tài đã lặp đi lặp lại vô số lần, hôm nay chúng ta đừng nhắc tới nữa!” Sau khi hít một hơi thật sâu, Tiêu Bảo Lộc nói: “Anh biết rằng dù anh có làm gì thì cũng không thể so sánh với anh cả anh trong trái tim của em, nhưng mà anh chỉ có một yêu cầu, anh hy vọng em không trốn tránh anh, được chứ?”
Cô muốn nói không có, nhưng mà lời nói đến khóe miệng thì Tô Phương Dung lại không nói ra được.
Trong thực tế thì cô có.
Sau khi đoàn tụ với Tần Lệ Phong thì cô càng chú ý giữ khoảng cách với Tiêu Bảo Lộc, ngoài lý do của bản thân thì nguyên nhân chính là tình anh em của hai người họ, dù sao cô cũng không muốn mình là kẻ có tội.