Chương 3: Chú ấy không đẹp trai bằng Gia Bảo
Khi bà Quý hoảng hốt đi tới trước giường của Bình Long, anh ta mở miệng một cách khó khăn: “Phương Dung… Phương.
Bà Quý kích động đến mức nước mắt chảy ròng ròng: “Đúng là ông trời phù hộ nhà họ Quý chúng ta. Bình Long, con có thấy khó chịu ở đâu không? Để mẹ gọi bác sĩ đến kiểm tra lại một lượt cho con nhé.”
“Phương Dung đâu rồi… Phương Dung…
Trong tim của Quý Bình Long chỉ có một mình Tô Phương Dung.
Thấy sau khi tỉnh lại mà con trai mình chỉ hỏi đến cô gái kia thì bà Quý trả lời bằng giọng tức giận: ‘Đừng nhắc đến con bé đó nữa! Nó đã lén lút sinh một đứa con trai với một người đàn ông.
khác sau lưng con rồi kia kìa, con còn cần cô ta làm cái gì nữa?”
Dường như người đang nằm trên giường không thế chấp nhận được sự thật này nên anh ta chậm rãi lắc đầu: “Không thể nào… Phương Dung sẽ không…”
Không muốn bị Tô Phương Dung ảnh hưởng đến tâm trạng của mình nên bà Quý vội vàng nói: “on trai à, con bình tĩnh đã, trước tiên nói cho mẹ biết xem bây giờ con cảm thấy thế nào rồi?”
“Không… Con muốn Phương Dung” Quý Bình Long muốn đứng lên nhưng anh ta hoàn toàn không có một chút sức lực nào cả, anh ta bắt đầu trở nên cáu kỉnh và tức giận.
“Bình Long, con… con bình tĩnh lại đã” Bà Quý không còn cách nào khác ngoài việc đưa bản giám định DNA và kể lại cho anh ta nghe về chuyện thụ tỉnh nhân tạo.
“Đấy, con nghĩ xem, mẹ có lỗi gì với cô ta đâu?”
“Không, con không tin, con không tin!” Quý Bình Long xé nát tất cả mọi thứ thành trăm mảnh.
Tô Phương Dung mà anh ta yêu là một cô gái trong sáng, thuần khiết và vô cùng tốt bụng, cô sẽ không làm ra những chuyện phản bội anh ta như thế. Vậy nên tất cả những chuyện này đều chỉ là lời bịa đặt mà thôi.
Năm năm sau, tại thành phố Nam Thành.
Tháng sáu, cả thành phố đều đắm mình trong những cơn mưa. Trời đã mưa liên tục hơn một tuần, không khí cũng mang theo mùi ấm ướt khiến con người ta cảm thấy khó chịu.
Tô Phương Dung xách đồ vừa mới mua ở siêu thị tồi vội vàng trở về căn phòng mà mình thuê trong khu trọ nhỏ.
Cô gõ cửa nhà dì Dương hàng xóm: “Dì ơi, cháu tới đón Gia Bảo về ạ”
Hai vợ chồng dì Dương đều đã nghỉ hưu, ở nhà không có gì làm, lại thấy Tô Phương Dung một thân một mình chăm sóc con rất vất vả nên họ đã chủ động giúp cô chăm sóc Gia Bảo vào ban ngày, hơn nữa lại còn không lấy tiền. Hai người họ rất thương Gia Bảo, coi cậu bé như cháu ruột của mình mà chăm sóc, thương yêu.
Cô vừa bước vào cửa thì một quả cầu thịt đã lăn tới trước mặt cô.
“Mẹ”
Tô Phương Dung cười híp mắt rồi ngồi xổm xuống mà xoa xoa đầu con: “Hôm nay Gia Bảo của mẹ có ngoan không nào?”
“Dạ có ạ.”
Một cậu bé có khuôn mặt khôi ngô tuấn tú nép mình vào trong vòng tay cô, đôi mắt đen láy to tròn của cậu bé nhìn thẳng vào túi đồ cô vừa mới mua rồi làm nũng: “Mẹ, hôm nay Gia Bảo ngoan lắm, thế mẹ có mua kẹo cho Gia Bảo không ạ?”
“Con mèo nhỏ tham ăn này” Tô Phương Dung khẽ nhéo chóp mũi của con trai rồi lấy ra một viên kẹo: “Ăn cơm xong mới được ăn đẩy nhé”
Gia Bảo nhảy cẳng lên: “Mẹ của con là tốt nhất. Mẹ yêu của con là người tốt nhất trên đời.”
“Con đấy, chỉ giỏi nịnh thôi” Tô Phương Dung cười cười, sau khi nói chuyện với đì Dương một lúc, cô dẫn Gia Bảo về nhà.
Buổi tối, sau khi tắm xong, hai mẹ con làm ổ trên chiếc giường nhỏ rồi trò chuyện với nhau.