Chương 292: Tần Lệ Phong chỉ có thể là của tôi.
“Mỹ Quân, cháu đến rồi, Lệ Phong vừa mới đi, cháu có nhìn thấy thằng bé không?” Hiện tại, Lâm Huyền Vũ rất tự nhiên bày ra bộ dáng nữ chủ nhân của nhà họ Tần, trong giọng nói mang vẻ bất đắc dĩ đối với Tần Lệ Phong còn có sự xin lỗi với Vệ Mỹ Quân.
Quản gia chỉ lẳng lặng đứng một bên nhìn.
Vệ Mỹ Quân mới từ nước ngoài trở về, đối với chuyện tình trong nước có chút mờ mịt, nhưng vẫn không cách nào quên được Tần Lệ Phong.
Hai người ngồi xuống nói chuyện phiếm, Lâm Huyền Vũ lập tức nói với quản gia: “Ông Lý, đi chuẩn bị chút bánh quy bơ đi, tôi nhớ rõ Mỹ Quân rất thích ăn cái này.”
“Dì, không thể tin được dì còn nhớ rõ như vậy.” Vệ Mỹ Quân vui vẻ, không khỏi cảm thấy thân thiết với Lâm Huyền Vũ hơn một chút.
Quản gia lạnh mắt nhìn, đối với thân phận thật sự của Lâm Huyền Vũ ông hiểu rất rõ, chỉ lễ phép đáp một tiếng sau đó đi vào phòng bếp.
Vệ Mỹ Quân có chút gấp gáp hỏi: “Dì Lâm, dì có thể nói cho cháu biết tình hình của anh Phong mấy năm nay được không? Cháu rất muốn biết.”
Lâm Huyền Vũ mỉm cười: “Được thôi.”
Có những chuyện, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ biết, chẳng bằng tự mình nói cho cô ta biết trước.
Mắt Vệ Mỹ Quân lại cong thành hình trăng lưỡi liềm, tâm trạng rất tốt.
“Dì cũng không muốn giấu cháu. Lệ Phong nó… lúc trước có quen với một người bạn gái nhưng bây giờ đã chia tay rồi.”
Nói xong, bà ta giả bộ cường điệu lên: “Hai người họ bây giờ không còn chút quan hệ nào.”
Lúc Lâm Huyền Vũ nói những lời này giả bộ lơ đãng liếc sang Vệ Mỹ Quân. Quả nhiên, vẻ mặt của cô ta có chút cô đơn: “Thì ra anh Phong đã có người mình thích.”
“Bọn họ đã chia tay rồi.”
Lâm Huyền Vũ nhắc lại, giọng điệu có chút khinh thường: “Cái người phụ nữ kia hoàn toàn không xứng với Lệ Phong nhà chúng ta, chia tay chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Sau đó xoay mặt lại cười cười: “Nếu cô ta có thể đáng yêu giống như Mỹ Quân thì tốt rồi, Lệ Phong chắc chắn sẽ không chia tay với cô ta.”
Biểu cảm trên mặt Vệ Mỹ Quân dần trở nên tươi tắn, có chút thẹn thùng nói: “Dì nói có thật không?”
Bộ dáng đơn thuần của cô ta, Lâm Huyền Vũ xem trong mắt, khóe miệng vô thức cong lên, thì ra là một đứa bé không có tâm cơ.
Kéo tay Vệ Mỹ Quân lại, cô nói: “Mỹ Quân à, dì cũng không giấu giếm gì cháu, thật ra, dì biết trong lòng cháu có Lệ Phong.”
Vệ Mỹ Quân đỏ mặt: “Nào có chứ.”
Lâm Huyền Vũ cười nói: “Lần này cháu quay về vừa đúng lúc. Ở chung với Lệ Phong cho thật tốt, để cho thằng bé chứng kiến sức hấp dẫn của cháu, dì tin tưởng chắc chắn thằng bé sẽ bị cháu hấp dẫn.”
Vệ Mỹ Quân nghe được những lời này, vừa mừng vừa sợ đáp: “Dì à, cháu nghe lời dì.”
Lâm Huyền Vũ mỉm cười nhìn cô ta: “Như vậy mới ngoan chứ.”
Hồi lâu sau, lúc Vệ Mỹ Quân muốn trở về, Lâm Huyền Vũ tiễn cô ta ra tận cửa lớn.
Vệ Mỹ Quân lên xe, giơ tay chào tạm biệt Lâm Huyền Vũ, tháo xuống nụ cười ngọt ngào ngốc nghếch trên mặt, rút di động ra nhập một dãy số, đi thẳng vào vấn đề nói: “Giúp tôi điều tra một chút chuyện của Tần Lệ Phong và Tô Thanh Dung là thế nào. Phải điều tra cẩn thận, không được sót cái gì.”
Phân phó sự tình ổn thỏa, cô ta liếc mắt nhìn biệt thự phía sau thông qua cửa kính xe, khóe miệng kéo lên một độ cong đắc ý, trong mắt xẹt qua tia kiên định.
Tần Lệ Phong chỉ có thể là của cô ta.
Bầu trời của thành phố bị vẻ lo lắng ảm đạm bao phủ.
Tần Lệ Phong đi ra khỏi nhà, tâm tình phiền não không tốt, đốt một điếu thuốc, bất tri bất giác lại lái xe đến dưới lầu bệnh viện.
Anh ngẩng đầu liếc nhìn về phía phòng bệnh của Gia Bảo, còn sớm như vậy, có lẽ Tô Thanh Dung không ở phòng bệnh, nghe nói gần đây cô vẫn kiên trì đi làm, hiện tại có lẽ đang ở chỗ ông Cư.
Ý thức được việc bản thân lại vô thức nghĩ đến cô, Tần Lệ Phong nhíu mày, có chút tức giận, châm thuốc rồi lái xe rời đi.
Trở lại công ty, biểu tình lạnh lùng của anh khiến người ta chùn bước.
Trần Chính Cường gõ cửa đi vào, đối mặt với ông chủ tâm tình bất định mấy ngày nay, trong lòng anh ta cũng có chút không yên.
“Tổng giám đốc, có cô Vệ Mỹ Quân muốn gặp anh.”
Tần Lệ Phong nhướng mày, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trần Chính Cường: “Cậu đi làm ngày đầu tiên hả?”
Giọng điệu tràn đầy mùi nguy hiểm.
Trong lòng Trần Chính Cường đổ mồ hôi lạnh: “Cô ta nói phải…”
“Cô ta hay tôi là chủ?”
“Xin lỗi ông chủ, tôi biết rồi.” Trần Chính Cường rời khỏi văn phòng, bóng dáng có chút hốt hoảng.
Nhân viên công tác trước sảnh chờ buông điện thoại, uyển chuyển nói với Vệ Mỹ Quân: “Thưa cô, cô không có hẹn trước.”
Vệ Mỹ Quân không nghĩ đến đã báo tên rồi còn có thể nếm mùi bị đóng cửa từ chối.
“Tôi đã nói, tôi là em gái tổng giám đốc các người thương yêu nhất, sao còn cần hẹn trước chứ? Xem ra là các người cố ý muốn gây khó dễ chứ gì. Các người dám đối xử với tôi như vậy cẩn thận bị sa thải.”
“Xin lỗi, mời cô hẹn trước rồi lại đến.”
“Cô…”
Vệ Mỹ Quân không cam lòng giẫm mạnh chân, giận dỗi quay đầu rời đi.
Đi đến bãi giữ xe, đạp một phát vào cửa xe phát tiết.
Đúng lúc này tiếng di động vang lên, Vệ Mỹ Quân nhận điện thoại: “Điều tra thế nào rồi? Hừ gửi tài liệu vào email của tôi.”
Tắt điện thoại, Vệ Mỹ Quân ngồi vào trong xe, chẳng bao lâu, email thông báo có thư mới.
Cô ta cẩn thận đọc kỹ, cuối cùng kết luận, Tần Lệ Phong rất nghiêm túc với Tô Thanh Dung.
Phát hiện này khiến Vệ Mỹ Quân vô cùng không thích, cô ta nheo mắt đẹp, hai tay nắm thành quyền, không ngừng lặp lại một cái tên: “Tô Thanh Dung.”
Cười lạnh một cái, cô ta khởi động xe rời đi.
Trong bệnh biện.
“Bác sĩ, tình hình trước mắt của Gia Bảo thế nào rồi?” Tô Thanh Dung không ngừng đan hai tay, có thể thấy lúc này cô đang rất bất an và lo lắng.
Bởi vì vẫn luôn chăm sóc cho Gia Bảo nên cô không có nghỉ ngơi tốt, sắc mặt có chút khó coi.
Bác sĩ trầm mặc hai giây rồi chậm rãi nói: “Tình huống không khả quan cho lắm, vẫn nên nhanh chóng tìm được người có tủy phù hợp.”
Y tá nhỏ bện cạnh lập tức lộ ra biểu cảm đau lòng, Gia Bảo còn nhỏ mà lại ngoan ngoãn như vậy, nói chuyện khiến người ta yêu thích, nhân viên y tế chăm sóc và chữa bệnh trong bệnh viện đều quý mến nó.
“Vâng tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Tô Thanh Dung mang vẻ mặt kiên định, cô muốn ngả bài với Tiêu Trình, cô phải cứu Gia Bảo.
Cô xoay người đi ra cửa, đi được vài bước thì cảm thấy trước mắt nhòe đi, cô chậm rãi đưa tay đỡ trán.
“Cô Tô, cô không sao chứ?” m thanh quan tâm của bác sĩ vang lên.
“Không có chuyện gì, chỉ là gần đây ngủ hơi ít mà thôi.” Tô Thanh Dung yếu ớt nói.
“Cô nên chú ý nghỉ ngơi cho tốt.”
Bác sĩ nói cái gì, Tô Thanh Dung không nghe lọt nữa, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, sau đó hai chân mềm nhũn ngất đi.
Khi Tô Thanh Dung tỉnh lại đã là buổi chiều, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu vào phòng bệnh, làm ấm cả căn phòng.
Tô Thanh Dung đưa tay che sáng theo bản năng, không nghĩ đến bị thứ gì đó kéo lại, quay đầu mới thấy trên tay đang cắm ống truyền dịch.
“Me. Mẹ tỉnh rồi? Vừa rồi mẹ té xỉu, mẹ không biết con sợ thế nào đâu.” Gia Bảo ngồi an vị trên giường, đưa ánh mắt lo lắng nhìn cô, trong giọng nói cũng tràn ngập âu lo.
“Gần đây mẹ ngủ hơi ít, lần sau sẽ không làm cho Gia Bảo của mẹ lo lắng nữa.” Đôi mắt Tô Thanh Dung tràn ngập xin lỗi nhìn Gia Bảo, an ủi nói.
“Mẹ đã té xỉu vài lần rồi, sau này nhớ chú ý thân thể.” Thanh âm mềm mại của Gia Bảo khiến Tô Thanh Dung muốn tan chảy.
“Được, mẹ cam đoan từ nay về sau sẽ chú ý đến sức khỏe, không để Gia Bảo lo lắng nữa được không?” Nhìn ông cụ non trước mắt, nhiều lúc còn thành thục hơn bản thân mình, điều này khiến cô rất vui mừng.
Đồng thời, cô cũng âm thầm cổ vũ cho chính mình, nhất định phải cứu được thằng bé.
Quý Bình Long ngồi trong văn phòng, di chuyển ngón tay trên màn hình. Ánh mắt nheo lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi cắn, trong mắt hiện ra một tia kiên định.
Anh ta rút điện thoại ra, giọng điệu bình tĩnh: “Tôi là Quý Bình Long, tôi có việc tìm anh.”
“Anh sao? Okay, tìm tôi có chuyện gì?” Người đối diện có chút hời hợt.
Quý Bình Long bình tĩnh lại, yếu hầu hơi động: “Về Tô Thanh Dung và Gia Bảo.”
Vừa nghe lời này, phía đối diện im bặt.
Anh ta nói: “Tôi ở quán cà phê dưới lầu chờ anh.”
Quý Bình Long không đợi người đó kịp trả lời liền ngắt điện thoại, tựa lưng vào ghế, ánh mắt hơi lóe.
Chờ chuông di động vang lên lần nữa, anh mới đứng dậy xuống lầu.
Đi vào quán cà phê, anh ta giương mắt tìm người kia rồi đi đến ngồi đối diện.
“Chuyện gì?” Giọng điệu vẫn bình thản như cũ nhưng trên mặt lộ ra chút chú ý.
“Bố thân sinh của Gia Bảo đã tìm thấy rồi.”
Quý Bình Long không nhanh không chậm nói ra, tầm mắt Tiêu Trình lập tức cứng lại, hồi lâu mới thấp giọng hỏi: “Là ai?”
Trong miệng dấu không nổi tia ghen tị, rất muốn biết tên khốn cùng Tô Thanh Dung sinh hạ Gia Bảo rốt cuộc là ai.
Quý Bình Long nâng mắt, ánh mắt trở nên sâu thẳm, nhắm mắt nói: “Anh.”
Mặc dù anh ta ngàn vạn lần không vui, nhưng vì để cứu Gia Bảo, anh ta phải làm như vậy.
Anh ta biết Tô Thanh Dung sẽ phải tranh đấu nội tâm, dù sao cô cũng chưa từng biết bố của Gia Bảo vẫn luôn ở bên cạnh.
Cho nên, chuyện này vẫn để anh ta gánh cho.
Tiêu Trình ngồi ở đối diện hoàn toàn ngốc lăng, anh ta có chút nghi ngờ tai mình có vấn đề, anh ta tự nhiên lại là bố của Gia Bảo?
Các loại khiếp sợ cùng khó có thể tin đan xen trong lòng Tiêu Trình, anh ta chậm rãi tỉnh táo lại: “Anh nói thật hay đùa?”
Quý Bình Long cười tự giễu: “Tôi thà tin rằng đây là trò đùa.”
Tiêu Trình không đáp, mân mê cái ly trong tay, giọng nói mang chút trêu chọc: “Làm sao tôi có thể tin anh?”
“Muốn biết thật hay giả thật ra rất đơn giản.”
Quý Bình long bưng ly cà phê lên hớp một ngụm: “Anh cứ đi tìm Tô Thanh Dung và Gia Bảo tự nhiên sẽ hiểu không phải sao?”
Trong lòng Quý Bình Long hiện tại rất phức tạp, vừa hy vọng Gia Bảo có thể được cứu, mặt khác, lại vừa không muốn người này xuất hiện.
Vì sao lại là Tiêu Trình?
“Bây giờ, chúng ta không nên lãng phí thời gian ở đây. Đừng quên, Gia Bảo còn đang ở bệnh viện chờ chúng ta đến cứu đấy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!