Chương 129
Tần Lệ Phong nhún nhún vai, rồi đi ra ngoài.
Sau khi ba người ăn cơm tối xong, cũng đi ra ngoài.
Gia Bảo nhìn bên này một chút, sờ bên kia một chút, cảm thấy mới lạ hiếu kỳ không thôi.
Bọn họ đi đến chợ đêm nổi tiếng ở đây, tiếng rao hàng bốn phía nối tiếp nhau không dứt.
Tô Phương Dung đi theo sau Tần Lệ Phong, hai người cùng sóng bước: “Thấy vô vị à?”
Làn gió khẽ thổi tung mái tóc Tô Phương Dung, cô lắc lắc đầu: “Không phải.”
“Đừng lo lắng nữa, anh nhất định sẽ tìm được thứ đó mà.” Anh nắm chặt tay Tô Phương Dung.
Nhiệt độ ấm áp, truyền đến lòng bàn tay Tô Phương Dung, bất giác khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái.
“Ừm.”
“Chú ơi, ở phía trước có bắn gấu bông!” Gia Bảo hớn hở chạy đến bên cạnh Tần Lệ Phong, kéo lấy tay anh, đi đến trước một gian hàng.
Phía trước gian hàng có bày một dãy gấu bông.
Cách đó không xa có một khẩu súng đồ chơi, anh quay đầu nhìn lại Tô Phương Dung một cái: “Thích cái nào?”
Tỉnh Bão chu môi: “Chú ơi, cháu muốn cái đó!” Cậu bé chỉ vào con gấu bông màu nâu.
Tần Lệ Phong nhướn nhướn chân mày, cầm khẩu súng đồ chơi trong tay, nheo mắt một cái, liền bắn trúng một phát.
Ông chủ nhìn thấy mà há hốc cả mồm, nhặt con gấu bông bị anh bắn rơi lên, rồi đưa cho Gia Bảo.
Gia Bảo nhảy lên hôn một cái chụt lên mặt Tần Lệ Phong.
“Mẹ ơi, mẹ thích con nào?”
Giọng nói non nớt của Gia Bảo vang lên, Tô Phương Dung nhìn sang đống búp bê kia, ngắm nghía một lúc, rồi chỉ vào một con búp bê màu trắng bên trong: “Cái này đi.”
Tần Lệ Phong nhíu mắt, nhắm bắn lần nữa, đoàng một tiếng, lại là một phát ăn ngay.
Ông chủ trố mắt nhìn Tần Lệ Phong như nhìn thấy quỷ, không cam tâm nhặt lấy con búp bê màu trắng đưa cho Gia Bảo.
Gia Bảo thu hoạch được không ít, cười đến nỗi hai mắt híp thành một đường.
“Mẹ ơi, của mẹ này!” Cậu bé đưa con búp bê màu trắng cho Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung ôm vào trong ngực, cuối cùng cũng bật cười.
Cô ghé sát vào người Tần Lệ Phong: “Anh nhắm sao mà chuẩn vậy?”
“Nếu anh nói cho em biết, thì còn gì là bí mật nữa.” Tần Lệ Phong nhướn mắt, khóe miệng mang theo ý cười.
Tô Phương Dung trừng mắt với anh: “Đồ keo kiệt.”
Nhìn thấy bộ dạng của cô, Tần Lệ Phong búng trán cô một cái: “Loại cửa hàng như thế này, đầu ngắm sẽ bị lệch vài phân.” Anh nhỏ giọng nói khẽ, cười thầm một tiếng: “Chỉ cần nhắm lệch sang một chút, còn sợ bắn không trúng sao?”
Tô Phương Dung nhìn anh, biểu tình như không thể tin nổi, bật cười thành tiếng: “Không chừa lại chút mặt mũi cho người ta gì cả.”
Tần Lệ Phong nhàn nhạt liếc nhìn ông chủ một cái: “Kiểu làm ăn tư lợi kiếm chác như thế này, anh cần gì phải giữ mặt mũi cho bọn họ chứ.”
Nghe những lời bình luận này, Tô Phương Dung lắc đầu cười khẽ, nhưng mà dù gì anh cũng nói rất có lý.
Suốt đường vừa ăn vừa chơi, Tô Phương Dung nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ tối rồi, Gia Bảo đã ngủ gật trong vòng tay Tần Lệ Phong.
“Nên về nhà thôi.” Cô nhỏ giọng nhắc nhở Tần Lệ Phong.
“Ừ.” Tần Lệ Phong gật đầu, có thể nhìn ra được tâm trạng của cô khá tốt.
Ba người cùng nhau trở về nhà, Tần Lệ Phong đưa Gia Bảo trở về phòng.
“Có cần em tiễn anh không?”
Hai người đi trở lại phỏng khách, Tô Phương Dung bèn hỏi.
Tần Lệ Phong nhìn cô: “Đêm nay anh không về.” Anh cúi đầu, giọng điệu mập mờ nói khẽ bên tai cô.
Mặt Tô Phương Dung đỏ bừng: “Ở đây không có chỗ cho anh ngủ đâu.” Cô quay mặt đi, che giấu vẻ ngại ngùng.
Khóe miệng Tần Lệ Phong nở nụ cười, duỗi tay ra, trực tiếp ôm lấy eo cô: “Đêm nay, em ngủ ở đâu, anh ngủ ở đó.” Anh hôn lên vành tai của cô.
Siết chặt lấy thắt lưng cô.
Tô Phương Dung thở dốc một hơi: “Tần Lệ Phong…” Cô khẽ kêu một tiếng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
“Đừng sợ.”
Tần Lệ Phong ôm cô lên, quen thuộc như ở nhà mình đi thẳng vào phòng của cô.
Anh đặt cô lên giường, cúi đầu, hôn lên khóe miệng cô, thò tay vào trong quần áo của cô.
Tô Phương Dung chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, cô liều mạng đè nén nhịp tim hỗn loạn.
“Thả lỏng chút đi em.” Tần Lệ Phong buông cô ra, gương mặt cô phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Tô Phương Dung cắn môi: “Tần Lệ Phong, em thấy…”
“Không cho phép từ chối anh.” Anh nghiêm nghị nói.
Tô Phương Dung giật mình, sống lưng tê rần, hai tay bấu chặt vào vai anh.
Tần Lệ Phong thở gấp từng cơn, dùng sức kéo thắt lưng cởi cúc áo trước ngực cô, cởi quần áo của cô xuống, hôn lên trên.
Tô Thừa cong eo lên, âm thanh vỡ vụn đứt quãng, tràn ra từ khóe miệng cô.
Không biết đã trải qua bao lâu, toàn thân đau nhức, ngón tay của Tô Phương Dung hơi cong lên, nhưng móng tay cũng không có cắm vào bả vai anh.
Nước mắt khẽ trào ra, cô nghĩ mình sẽ không hối hận.
Một đêm thăng trầm.
Sáng sớm.
Tô Phương Dung cử động ngón tay, phát hiện toàn thân đau nhức, cô giật mình mở mắt ra, trời đã sáng rồi, cô vội vội vàng vàng ngồi dậy, Tần Lệ Phong đang ngủ bên cạnh cô, bị động tác của cô đánh thức, vô thức nhíu mày.
Cô cúi đầu, nhìn lại toàn thân mình, trên làn da trắng ngần xen kẽ những vết xanh tím.
Mặt cô đỏ ửng lên, cảm giác nhớp nháp dưới thân rất không thoải mái, cô định xuống giường đi tắm rửa một phát, lúc này mới phát hiện có người đang kéo tay cô.
Tần Lệ Phong khẽ nheo mắt một cái, mới vừa tỉnh dậy, chưa kịp thích ứng với ánh sáng: “Đi đâu vậy?”
Giọng nói của anh khàn khàn.
Tô Phương Dung quấn chặt ga giường, quay mặt đi, có chút xấu hổ nói: “Có hơi không thoải mái, em muốn đi tắm rửa.”
“Không thoải mái sao?”
Âm thanh Tần Lệ Phong mang theo tiếng cười trêu chọc luồn vào lỗ tai cô.
Vành tai Tô Phương Dung lập tức đỏ bừng lên, không đáp lại lời nào.
Anh nắm chặt tay cô, dùng sức một cái, kéo cô về phía trước: “Đừng đi, ngủ với anh thêm một lát.”
“Nhưng mà…” Tô Phương Dung khựng lại: “Lát nữa còn phải đi làm.”
“Hôm nay là cuối tuần.” Tần Lệ Phong nhắm mắt lại, cánh tay vẫn ôm chặt eo cô: “Nghe lời nào.”
Cô cúi đầu, vùi mặt vào trong lồng ngực anh, khẽ nhắm hai mắt lại, nhịp tim của anh vẫn vang lên bên tai, khiến cô bất giác cảm thấy an tâm.
Một giấc này, ngủ thẳng đến tận chiều.
Lúc tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai, Tô Phương Dung vòng hai tay ôm ngực, cô cảm thấy có chút mất mát.
“Mẹ ơi…” Âm thanh của Gia Bảo vang lên.
Tô Phương Dung vội vàng mặc nhanh một chiếc váy lên người.
Gia Bảo đẩy cửa ra, ngoan ngoãn ngồi lên trên giường, bai bàn tay nhỏ bé đặt lên đùi, đưa cho Tô Phương Dung một tờ giấy: “Chú bảo con đưa cái này cho mẹ này.”
Tô Phương Dung nhìn chữ viết rồng bay phượng múa, quả đúng là chữ viết của anh.
Bên trên là vài chữ đơn giản lời ít ý nhiều, nói rằng có việc, bảo cô tỉnh dậy đừng quên ăn uống, kẻo đến đêm lại bị kiệt sức mà ngất xỉu.
Gia Bảo ngước cái đầu nho nhỏ lên hỏi: “Mẹ ơi, chú nói gì vậy?”
Sắc mặt Tô Phương Dung đỏ hồng, ho khan một tiếng để che giấu vẻ ngại ngùng, cô cất mảnh giấy vào trong ngăn kéo, nhìn lại Gia Bảo, vẻ mặt nghiêm túc: “Không có gì cả.”
“Ồ.” Gia Bảo ngoan ngoãn gật đầu một cái, hình như nghĩ ra điều gì đó, cậu bé đứng dậy nhanh nhảu chạy về phía phòng khách.
“Mẹ ơi, ăn cái này đi.” Gia Bảo thở hổn hển chạy ngược trở lại, trên tay còn bưng thêm một chén canh.
“Đây là cái gì?”
Tô Phương Dung tỏ vẻ không hiểu, cô cầm chén lên uống một hớp: “Canh gà sao?”
Gia Bảo gật đầu, đầy vẻ hiểu chuyện: “Chú nói cái này dưỡng âm bổ thận, bảo mẹ uống nhiều một chút.”
“E hèm…” Nghe thấy lời này của Gia Bảo, Tô Phương Dung bị nghẹn một hơi.
Cô mím môi che miệng lại: “Gia Bảo, sau này bớt tiếp xúc với chú của con lại nhé.”
“Vì sao ạ?”
“Không vì sao cả.”
Nói xong, cô chán nản húp một ngụm canh, rồi đưa bát cho Gia Bảo: “Con ra ngoài trước đi.”
“Ồ.” Gia Bảo gật đầu rồi ngoan ngoãn rời đi.
Sau khi Gia Bảo ra ngoài, Tô Phương Dung liềm tìm quanh điện thoại khắp phòng, tìm thấy điện thoại rồi liền lập tức gọi cho Tần Lệ Phong.
Điện thoại còn chưa đổ chuông được hai tiếng, Tần Lệ Phong đã nhận máy ngay tắp lự: “Alo…”
“Anh đã nói gì với Gia Bảo vậy hả.” Tô Phương Dung bất lực vuốt trán một cái.
“Anh bảo thằng bé trông chừng em mà thôi.”
“Vậy anh cũng không cần nói với thằng bé cái gì mà dưỡng âm bổ thận chứ hả.”
“Ừ.” Tần Lệ Phong khựng lại một chút, sau đó lập tức cười nói: “Anh chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi.”
“Anh…” Tô Phương Dung cứng họng.
“Em gọi điện thoại cho anh, chỉ để chất vấn anh thôi à?”
Giọng điệu Tần Lệ Phong trầm thấp, ung dung chậm rãi hỏi.
“Không phải.” Tô Phương Dung cúi đầu, do dự một hồi: “Chỉ là em muốn hỏi anh, hôm nay có về ăn cơm hay không?”
“Ừ.” Hai mắt Tần Lệ Phong lóe sáng lên, không kịp suy nghĩ gì nhiều liền đồng ý: “Được.”
“Anh muốn ăn gì?”
“Lòng bò.” Giọng điệu của anh đều đều, Tô Phương Dung nghe xong chỉ muốn ném luôn điện thoại đi.
Tô Phương Dung ngã ngửa lên giường: “Anh không thể ăn thứ gì bình thường được sao?”
“Anh là vì lợi ích của em mà.” Âm thanh của anh còn mang theo ý cười.
“Em không cần.” Tô Phương Dung hận không thể cắn anh một phát, nhưng lại không thể phản bác lại anh.
Cô bóp bóp chân mày, cũng biết là anh đang bận: “Nhớ về sớm nhé.” Cuối cùng cô nhẹ nhàng nói.
Tần Lệ Phong sửng sốt: “Được.”
Nói xong cô liền cúp điện thoại, Tần Lệ Phong nhìn điện thoại trong tay, cô nhóc này càng ngày càng lớn gan thật, lại còn dám cúp điện thoại của anh?
“Chính Cường, giúp tôi hủy bữa cơm tối nay đi.”
“Dạ.” Trần Chính Cường ở bên cạnh khẽ gật đầu một cái.
Tần Lệ Phong lười biếng tựa lưng vào ghế, lần đầu tiên anh mong chờ được về nhà như vậy.
Gần đến chiều tối, có một vị khách không mời mà tới đến nhà của Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung nhìn Quý Bình Long, cô cho rằng sau khi trải qua sự việc lần trước, cô và Quý Bình Long từ nay về sau không còn dính dáng gì với nhau nữa, không ngờ anh ta lại còn đến đây tìm cô.
“Có chuyện gì không?”
Cô giật giật khóe miệng, không thể cười nổi, đối với Quý Bình Long trong lòng vẫn luôn cảm thấy rất phức tạp.
“Phương Dung.” Quý Bình Long gọi cô, không còn hung ác như những lần trước nữa, chỉ nhàn nhạt gọi như vậy.
Tô Phương Dung giật mình: “Tổng giám đốc Lý, anh có chuyện gì không?”
“Chuyện lần trước, tôi xin lỗi.”Anh ta nhìn cô, ánh mắt đầy hối lỗi.
Tô Phương Dung hơi nhíu mày, không biết nên trả lời anh ta như thế nào.
“Tha thứ cho tôi được không?”
Giọng điệu của anh ta dịu dàng, Tô Phương Dung nhất thời không biết nên từ chối như thế nào.
Gia Bảo nhìn hai người họ: “Chú ơi, chú làm mẹ cháu không vui phải không?”
Cậu bé không hiểu hỏi.
Quý Bình Long ngồi xổm xuống xoa xoa đầu Gia Bảo: “Đúng vậy, cháu có cách nào giúp chú được không?”
Gia Bảo liếc nhìn sang Tô Phương Dung: “Cháu không biết, mỗi khi Gia Bảo làm sai chuyện gì, chỉ cần khóc một hồi, mẹ cháu sẽ không tức giận nữa.”
Cậu bé chu chu môi: “Chú ơi hay là chú cũng khóc thử một trận xem, nói không chừng mẹ cháu sẽ tha thứ cho chú đấy.”
“Vậy sao?”
Quý Bình Long bật cười, sau đó bày ra vẻ mặt thảm thương, ôm Gia Bảo đứng thẳng dậy: “Phương Dung có thể tha thứ cho tôi được không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!