2 năm dài đằng đẳng kia đã khẳng định tình yêu Cao Đình dành cho Hàn Trúc là khắc cốt ghi tâm…
Một tiếng trước.
Sau khi tỉnh lại, Nam Viễn đã bước ra hành lang hít thở không khí. Hàn Kỳ bước đến đưa Nam Viễn xuống sảnh nhà hàn nói chuyện.
[…]
Tại một nhà hàng hoàng gia, diễn ra một lễ cưới như trong truyện cổ tích.
Quan khách tham dự không thiếu sự hiện diện của song thân của chú rể, đó là cha mẹ của Hàn Trúc rơi nước mắt mừng cho đôi trẻ.
Tiểu Bắp nâng đuôi váy cô dâu Cao Đình. Nam Viễn siết chặt bàn tay nhỏ bé của nàng dâu xinh đẹp.
Trên bụt cưới, nghi thức trao nhẫn đầy hồi hợp. Nam Viễn rung tay mãi chưa theo đeo được nhẫn cho Cao Đình, phía dưới mọi người cổ vũ.
“Anh sao vậy?” Cao Đình khẽ hỏi.
Nam Viễn đột ngột ôm chầm lấy cô, run rẫy, giọng khẽ khàn.
“Anh xin lỗi! Đã để em chờ quá lâu.”
Không khí trong sảnh yên ắng hẳn, Nam Viễn lấy trong túi ra chiếc nhẫn cưới mà lần đầu anh đeo cho Cao Đình.
Lúc này Cao Đình bất ngờ, hai hàng nước mắt tuôn dòng hạnh phúc.
“Ngay từ ban đầu nó là dành riêng cho em.”
Cao Đình không tin được đó là sự thật, lúc này Nam Viễn lật mặt trong chiếc nhẫn chữ Đ và T.
Câu trả lời 3 chính thức sau 5 năm, đã khiến Cao Đình vỡ oà hạnh phúc.
Những tràn pháo tay giòn giã chúc mừng.
Phía xa Vân Dương cũng vỗ tay chúc phúc, nhìn cô gái mình yêu trong vòng tay chú rễ, phút chốc hắn chỉ là cố nhân.
Hai tuần sau…
Buổi tối.
- “Reng reng.”
Cao Đình đang tắm, thì bên ngoài điện thoại reo. Nam Viễn cầm xem thấy hiển thị tên người gọi là “'Vân Dương.”"
“Anh làm gì vậy?” Cao Đình vừa lau đầu tóc ước vừa nhìn vào màn hình điện thoại.
Nam Viễn ném điện thoại sang bên, nằm trên giường quay mặt hướng khác.
Cao Đình cũng nhặt điện thoại bắt máy.
[Cao Đình… Anh có thể gặp em lần cuối không?]
Cao Đình quay qua thấy Nam Viễn không vui, mở miệng muốn từ chối, thì chợt Nam Viễn chộp lấy điện thoại trả lời “Được!”
[…]
Trưa hôm sau, tại sân bay Vân Dương ở phòng chờ.
Cao Đình bước vào theo hướng dẫn của Vân Dương, thấy hắn ôm di ảnh của Vân Triết.
“Anh có thể ôm em chứ?”
Cao Đình đang do dự thì ngoài cửa vọng vào giọng trầm của Nam Viễn.
“Anh ôm tôi đây này!”
Vân Dương có phần bất ngờ, tưởng Cao Đình vì chút tình nên đến tiễn hắn, thật không nghĩ Nam Viễn cũng bám chặt.
“Anh đến đây làm gì?”
Trước câu hỏi của đối phương, Nam Viễn cười khẩy:
“Cảm ơn anh!”
“Đồ điên!” Vân Dương nhếch mép quay lưng đi, thì Nam Viễn vọt lên trước.
“Cảm ơn anh đã trả Cao Đình cho tôi.”
Vân Dương đứng hình vài giây.
Cao Đình cũng tránh mặt để hai nam nhân giải bày.
Lúc này Vân Dương hiểu ra việc cho cho Nam Viễn uống thuốc cầm máu, gấp đạn băng bó giúp anh ta đã khiến bản thân được cảm kích, hắn cười mỉa mai chính mình, giết tình địch 2 lần mà còn được chính đối phương cảm ơn.
Vân Dương không lên chuyến bay nữa, mà kéo Nam Viễn lên xe taxi.
Cao Đình quay lại không thấy hai người họ đâu, trong lòng hoảng sợ.
“Lẽ nào…?”
Lúc đang cuốn cuồng thì nhận được một tin nhắn, nội dung vô cũng quái gỡ, nhìn kỹ là số điện thoại quen thuộc.
[…]
Taxi dừng lại trước sân vườn của Vân Gia, nhanh chóng cả hai đã đứng trước mộ của Vân Triết.
“Tôi hiểu vì sao em trai của tôi lại bảo vệ anh rồi!”
Khi Vân Dương nói ra câu này, tức là hắn đã biết mình đi sai đường, khiến cục diện đau lòng như hôm nay.
Nam Viễn khụy xuống mộ, thấp một ném nhan cho người bạn thân, bao ký ức ùa về.
Trước khi trở thành Nam Viễn, thì Hàn Trúc đã xăm đoá hoa bách hợp che vết đạn bên ngực phải, loài hoa mà Cao Đình thích nhất, bởi sau khi tỉnh lại trong phòng hồi sức, bác sỹ thông báo rằng não anh có khối u, phải xắp xếp tiến hành phẫu thuật, khả năng sẽ mất đi ký ức.
Hàn Trúc sợ mình sẽ quên Cao Đình, bởi anh hiểu cảm giác bị người mình yêu lãng quên đau khổ thế nào.
Hàn Kỳ đã đưa Hàn Trúc sang nước Mĩ phẩu thuật, Hàn Trúc có dặn anh trai. “Nếu em quên đi ký ức thì anh hãy khơi gợi lại.” Nhưng không ngờ người anh trai song sinh đã vì tình yêu cá nhân, nhẫn tâm thay đổi thân phận em trai thành một nam diễn viên vừa mất.
Là diễn viên chuyện phẫu thuật thẩm mĩ không lạ gì, huống hồ Nam Viễn có nét tương đồng Hàn Trúc, nhanh chóng qua mặt được tất cả mọi người trừ cha mẹ ruột của Nam Viễn, nhưng vì thương con trai, ông bà đã cố chấp giữ bí mật nam nhân khác nhập thân phận con trai của mình.
“Vân Dương, thật ra năm đó, không có anh làm cho tôi mất tất cả, có lẽ tôi không nhận ra Cao Đình quan trọng với tôi thế nào.”
Hàn Trúc mỉm cười, vỗ vai tình địch của mình.
Vân Dương cười khổ: “Chính tôi đã giúp anh! Ha… Ha…” Nội tâm hắn như nát vụn, bao nhiêu kỉ niệm với Cao Đình ùa về, ông trời quá tàn nhẫn với hắn, rõ ràng hắn là người đến trước, lại không có được tình yêu của Cao Đình.
Kết thúc cuộc nói chuyện trước mộ Vân Triết. Vân Dương đoán xe đến cục cảnh sát tự thú, hắn muốn bản thân nhận đúng bản án về những tội ác đã gây ra, thân khoát áo blue trắng sứ mạng cứu người, thế mà chính hắn đã nhuộm đỏ chiếc áo blue trắng cao quý đó…
Sau bữa cơm đầm ấp bên gia đình của Hàn Trúc, Cao Đình đưa Hàn Trúc lên thấp nhanh cho mẹ cô.
Lúc này Hàn Trúc mới hỏi khúc mắc trong lòng.
“Rốt cuộc em từng yêu Nam Viễn phải không? Em đồng ý kết hôn với Nam Viễn…?!”
Cao Đình không nhịn được cười. Hàn Trúc có chút quê không dám nhìn mặt cô.
Lúc này Tiểu Bắp bước vào.
“Mẹ biết chú Nam Viễn là ba Hàn Trúc mới yêu đấy!” Nó chạy đến vạch hình xâm hoa bách hợp trên ngực Hàn Trúc.
Hàn Trúc ôm lấy Cao Đình vuốt ve: “Cảm ơn em đã quay về bên anh!”
“Ba mẹ, hai người sau này nhất định phải hạnh phúc đó, phải tạo ra em bé nha!”
Tiểu Bắp thu dọn đồ vào va li, nó phải theo ba Hàn Kỳ sang Anh Quốc sinh sống, tuy còn nhỏ nhưng nó biết bản thân không phải con ruột của Cao Đình, nó vui vẻ rời khỏi phòng.
[…]
Chuyến bay cất cánh trong đêm. Hàn Kỳ mang Tiểu bắp đến nơi mới sinh sống, mong bản thân sẽ quên được tình yêu đơn phương với Cao Đình.
[…]
“Anh tránh ra!”
Châu Đông Vũ bay sang Anh Quốc, đến tham dự lễ thành hôn của Trác Hàn Đình với một nữ nhân.
Lúc đang nghi thức trao nhẫn, Châu Đông Vũ chen ngang, liền bị Trác Hàn Đình xua đuổi.
“Cậu làm cái trò gì vậy?” Châu Đông Vũ siết chặt cổ tay trái của Trác Hàn Đình, ánh mắt hắn đầy lửa giận.
Trác Hàn Đình cười ngạo nghể: “Tôi lấy vợ… Anh đui chắc!”
Châu Đông Vũ ngang nhiên vác Trác Hàn Đình ném vào phòng chú rể, hậm hực hỏi:
“Chúng ta yêu nhau, cậu quên rồi sao? Tại sao lại kết hôn với phụ nữ.”
Trác Hàn Đình cười khẩy: “Yêu nhau, dơ bẩn, tôi chả yêu anh.”
“Cậu!!” Châu Đông Vũ vươn tay trên không trung, xém tý nữa là tát động vật lý vào Trác Hàn Đình rồi.
“Tôi sẽ không yêu một tên GAY, anh chỉ là món đồ chơi tôi nghịch chán rồi thì vứt.” _Trác Hàn Đình xoay người che đi biểu cảm đau tận tâm can, anh yêu Châu Đông Vũ, là yêu đến dâng hiến thân xác, kết cục trong lòng Châu Đông Vũ chỉ có Hàn Kỳ, chỉ xem anh là thế thân, đau xót cho anh, đã chịu thiệt nằm dưới, mà còn không được trân trọng.
Châu Đông Vũ không biết đêm đó say rượu, hất văng điện thoại nhưng cuộc gọi của Hàn Kỳ chưa ngắt.
Trác Hàn Đình đã nghe rất rõ:
[“Này… Châu Đông Vũ… Tôi là Hàn Kỳ.”
Châu Đông Vũ hôn vào vành tai Hàn Kỳ kèm lời ma mị: “Chính vì anh là Hàn Kỳ nên tôi mới yêu.”]
“Cáu kỉnh cái gì hả? Cậu cũng bị tôi đè dưới thân rồi!” Dứt lời Châu Đông Vũ đè Trác Hàn Đình xuông nệm cưỡng gian.
Trác Hàn Đình phản khản cắn vào vai Châu Đông Vũ, máu đang chảy, nhưng lại đau trong tâm can anh, chỉ vì xã hội không chấp nhận tình yêu đồng tính, nên Trác Hàn Đình thà kết hôn với nữ nhân chứ không phải là GAY sao?
“Anh cút đi!” Trác Hàn Đình ném mọi thứ vào người Châu Đông Vũ.
Cả hai cứ thế mỗi người một hướng, không gian phòng tĩnh lặng, đến ảo não.
6 tháng sau Hàn Trúc sau khi gầy dựng lại Hàn Thị, gia đình nhỏ đã có một sinh linh nhỏ bé.
“Đặt tên con gái là Trúc Đình đi!” Hàn Trúc hào hừng xoa chiếc bụng phẳng của Cao Đình, thai mới 2 tuần chưa thành hình mà anh đã vội nghĩ là một cô công chúa.
“Thai chưa lớn, sao anh nghĩ là con gái?”
“Vì anh yêu em, anh thích con gái, nó nhất định phải giống em, đáng yêu.”
Hàn Trúc bế cô đặt ngồi lên đùi mình, rồi tiếp tục đánh máy, anh rất cuồng công việc, đặc biệt công ty đang gầy dựng lại từ đầu, mọi chuẩn bị phải hoàn hảo nhất.
…End…
Tổng Tài Si Tình: Xin Em Quay Về!
Tác giả: Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên.
-
Chân thành cảm ơn quý độc giả đã ủng hộ chuyện tình này.
“
Yêu nhau thì dù người ấy thay đổi diện mạo hay thân phận, nhưng cảm xúc mãi không thay đổi.”