Hàn Trúc chả hiểu nữ nhân nghĩ gì? hỏi tên cho đã, trả lời xong thì lại thắc mắc, dù gì mèo nhỏ này chơi vui nên hắn chẳng ngại đùa giai.
"Ừ! Em dám ăn thịt anh sao?... Ha..."
Thông qua màn hình máy tính mọi nhất cử nhất động của vật nhỏ, hắn nở nụ cười đầy thoả mãn.
Cuộc đối thoại kéo dài không biết bao lâu...
- "Tít tắc... tít tắc..." Tiếng kim giây nhảy qua từng con số, căn phòng ngủ chủ yếu chỉ có ánh trăng chiếu vào khuôn mặt xinh mĩ miều.
Cao Đỉnh vô thức trong mơ màng sờ chạm bóp nắn vật gì đó mềm mẩy, cảm giác nó đang gia tăng kích cỡ trong lòng bàn tay mình, lại toả ra một luồng khi ấm nóng, nó nhút nhích.
Vô thức mở mắt...
"A!!! Kéo chăn nhảy khỏi giường mở đèn sáng lên.
Toàn cảnh giường chiếu hiện ra, Hàn Trúc quấn mỗi khăn chỗ đó *. Cô thấy quá sai rồi, rõ ràng khi anh ta ra ngoài thì cô đã khoá cửa gài chốt kỹ lưỡng.
"Anh làm... làm sao vào được đây!"
"Ha..." Hàn Trúc nhúng vai khoé miệng nhếch lên một cái rồi khẽ nói: "Vợ yêu... đây là nhà chồng đấy!"
Cao Đình nỗi cả da gà, xoay người lục tủ áo tìm thứ gì đó, khi cầm lấy chiếc áo choàng ngủ quay lại thì không thấy người đâu.
"Hả? Không lẽ anh ta là ma!" Cao Đình xoay lại tủ áo, đúng lúc đền sáng cũng bị tắt đi sau một tiếng "Cách"
"Á!"
Trong đêm tối một thân nam nhân trần trụi đứng sừng sững cùi nhìn cô, ngước xuống thấy chân anh ta lại không chạm sàn.
"Cô sợ ma hả?"
"Khoang đã... giọng của Hàn Trúc..." Cao Đình vô thức thốt nên câu, đưa tay chạm thử da thịt nóng hực.
"Anh bày trò gì vậy? Muốn doạ chết tôi hả?"
"Haiz... Ai biết cô sợ ma!" Hàn Trúc bế cô trong vòng tay to lớn, cười khảy: "Hay là hoạt động xíu rồi ngủ!" Kết thúc câu nói bằng một thổi hơi lướt qua vành tay đỏ ửng của nữ nhân.
Cao Định bối rối vội đập vào ngực ấm nóng phóng xuống muốn chạy ra cửa, nhưng giữa chừng bị tóm mái tóc xoăn kéo trở lại lòng nam nhân.
"Cô muốn chạy!"
"Tôi đâu có ngu đứng lại cho anh ăn thịt!"
Cao Đình ăn miếng trả miếng chẳng những thế còn cả gan cắn vào tay hắn.
"Aiz... mèo hoang..."
"Biết tôi hoang sao mang về chi... lêu lêu. " Một cái nháy mắt biểu môi chọc quê.
Hàn Trúc nghiến răng tức không nói nên lời, chỉ tay về phía Cao Đình.
Cao Đình chẳng mấy quan tâm điều đó, cố gắng mở cửa thoát thân.
Hàn Trúc thấy cô gái nôn nóng chuồng khỏi hắn, mi tâm nổi lên vệt giảo hoạt, tiến công thần tốc sốc cô vai lên vai.
"Anh... anh làm gì vậy?" Cao Đình vùng vẫy, đấm vào lưng vạm vỡ.
- "Bốp."
Một cái vỗ mông khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng, khuôn mặt cô đỏ bừng, động tác cũng ngưng động được một lúc.
Tiếng vật thể rớt xuống nước. Cao Đình bị ném vào hồ bơi rộng lớn trên tầng thượng.
Hàn Trúc bước xuống hồ nhìn cơ thể ướt sũng của vật nhỏ thật sự kích thích dục vọng của hắn, dù sao sinh lý đàn ông trỗi dậy không kiểm soát được, bàn tay to bao bọc eo nhỏ kẽ lướt xuống vùng cấm địa, vượt qua hàng rào vải ngăn cách, tách hai đùi thon tiến công trêu ghẹo nụ hoa trong nước.
"Ư... ưm..."
Cao Đình không kiềm chế phát ra âm thanh kiều mị, ghị chặt đôi vai nam nhân.
"Cô có đúng là còn xử nữ không đấy?" Hàn Trúc bỗng nỗi lên sự nghi ngờ, hắn không thích ai ăn trước món mình chọn, và kể cả có làm vật thay thế hay người trang trí thì duy nhất chỉ được để hắn thưởng thức đêm xuân đầu tiên.
- "Chát."
Lời nói trên đã chạm tới lòng tự trọng của Cao Đình, cô tát ngay cho hắn một bạt tay.
Thế nhưng hắn lại nghĩ cô có tật rụt rịch, nói trúng tim đen nên đen sự giả tạo đánh hắn.
"Cao Đình..." Bàn tay to bóp chặt đôi gò má nữ nhân méo mó: "Cô đừng có được nước treo lên đầu tôi!"
"Hàn Trúc... Là anh xúc phạm tôi trước!" Cao Đình rưng rưng nước mắt ấm ức trong lòng.
Hàn Trúc hạ nhiệt xuống, nhẹ nhàng ngã mèo hoang vào lòng vỗ về. Hắn không tiết chế được cảm xúc có chút bạo lực.
Thật ra Hàn Trúc đẹp trai tài giỏi nhưng mắc nhiều hội chứng và căn bệnh lạ. Ngủ say khi kim điểm 12 giờ đêm, dị ứng nổi mẩn đỏ khi có nữ nhân chạm vào, và mắc căn bệnh hoang tưởng. Lý do đó khó có nữ nhân nào tiếp cận được hắn trong phạm vi một mét.
"Được rồi! Xin lỗi được chưa?"
"Chưa!"
Cao Đình đúng là lớn gan, được voi đòi hai bà trưng, được xin lỗi liền hất mặt ra oai.
Hàn Trúc nghĩ thầm là bản thân có quá mạo hiểm không? khi kiếm một cô gái giống hệt bạch nguyệt quang về chăm sóc, tính cách thì chả giống người hắn thầm thương trộm nhớ tý nào.
"Được đền bù cho cô, thích mua sắm gì cứ nhờ Tiểu Tuyết đưa đi..."
Hàn Trúc nhìn đồng hồ đã 23 giờ đêm, nên tranh thủ bế cô gái trở về phòng ngủ, rồi trở về phòng mình.
Cao Đình sao khi tắm xong bước ra ban công bất giác thấy Hàn Trúc đang đứng ngắm trăng rằm ở hành lang bên cạnh.
"Anh ta..." Cao Đình ngơ ra đôi mắt tròn xoe không ngưng cảm thán hàng mi dài, lông mày kiếm anh tuấn, đôi mắt phản phất lạnh băng, sống mũi cao thẳng tấp, hình môi tuyệt mĩ, khuôn mặt góc cạnh tinh xảo, phải nói tổng thể đẹp trai hoàn hảo.
Cao Đình cứ thế chống cằm ngắm nghía một chàng soái ca cơ bụng 6 múi, bờ ngực vạm vỡ, đôi vai vững chải, đến nước dãi thèm thuồng cũng chảy ra khoé miệng xinh xắn.
"Cô... cần tôi làm ấm giường không?"
Cao Đình bừng tĩnh sau ngữ khí ma mị, va phải ánh mắt sát mặt mình 2 cm, một khoảng cánh doạ chết tâm hồn bé nhỏ rồi.
"Ơ... a.... mà... ờ thì..." Mẹ nó mình nói cái quái gì vậy? Cao Đình lúng túng bắn chữ lung tung, không trúng ý nào hết.
Hàn Trúc vươn đôi tay dài qua bên này, mặt dày chạm vòng 3 nảy nở kèo trở về hướng mình, hai quả đào tiến cứ thế dán vào thân trần trụi của nam nhân.
"Ngủ đi..." Hắn véo má cô sủng nịnh, rồi xoay người trở vào phòng, bỏ lại Cao Đình ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nam nhân khuất khỏi rèm ban công phòng bên.