Trương Huệ Mẫn hừ lạnh một tiếng,
 châm chọc bảo: “Đúng là một đứa ăn cháo
 đá bát không nuôi đến thân thiết được,
 uổng phí tâm tư của cha mấy năm nay”
“Bà bớt nói vài câu đi” Phó Thành
 Nhân trừng bà ta, bất đắc dĩ nhìn tôi nói:
 “Cũng trễ rồi, ông nội của cháu cũng đã
 sớm yên nghỉ, về sớm một chút!”
“Vâng! Cảm ơn chú hai” Phó Thành
 Nhân và Trương Huệ Mẫn đã qua năm
 mươi, hai người không có con cái, giữ cồ
 phần tập đoàn Phó Thiên, cuộc sống sau
 này cũng nhẹ nhõm.
Tuy rằng miệng lưỡi Trương Huệ Mẫn
 sắc bén, nhưng lòng dạ không xấu, cuộc
 sống của hai vợ chồng ngược lại khiến rất
 nhiều người hâm mộ.
Nhìn bọn họ đi xa, tôi đứng trước bia
 mộ của ông nội, có chút thất thần, lần này
 ông nội đi rồi, chỉ sợ duyên phận giữa tôi
 và Phó Thắng Nam cũng đã hết.
Gió sẽ ngừng, mưa sẽ tan, mặt trời sẽ
 lặn, cuối cùng tôi cũng sẽ mất anh.
“Ông nội, ông bảo trọng, một thời gian
 nữa cháu sẽ đến thăm ông” Đứng trước
 bia mộ, tôi khom lưng thật sâu, vừa mới
 xoay người đã sửng sốt.
Phó Thắng Nam đến từ bao giờ vậy?
Anh mặc đồ đen, sắc mặt tối sầm lạnh
 lùng, cơ thể thon dài đứng phía sau cách
tôi không xa, đôi mắt đen kịt không đáy rơi
 vào bia mộ của ông cụ, vẻ mặt u ám quá
 mức, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Thấy tôi quay đầu lại, Phó Thắng Nam
 thu hồi ánh mắt, giọng nói trầm thấp lạnh
 nhạt: “Đi thôi!”
Anh… Tới đề đón tôi ư?
Thấy anh quay người định đi, tôi vội
 vàng ngăn anh: “Phó Thắng Nam, ông nội
 đã đi rồi, anh cũng nên buông xuống, anh
 cũng biết, mấy năm nay ông ấy đã hy sinh
 cho anh quá nhiều.”
Thấy ánh mắt anh nhìn tôi càng ngày
 càng lạnh lùng, tôi không khỏi im lặng,
 trong lúc nhất thời có chút không biết nên
 làm sao.
Vốn dĩ tôi cho rằng anh sẽ nổi giận,
 không ngỡ rằng, anh chỉ không nói một lời
 bỏ đi.
Theo anh ra khỏi nghĩa trang, sắc trời
 đã dần dần tối, tài xế vốn tới đón tôi vì Phó
 Thắng Nam tới nên đã đi từ lâu.
Tôi chỉ có thể trở về cùng Phó Thắng
 Nam, lên xe, anh khởi động xe, trên đường
 đi yên tĩnh đến đáng sợ, tôi bóp ngón tay,
 một lần lại một lần muốn mở miệng hỏi
 thăm tình hình của Lâm Hạnh Nguyên,
 nhưng lần nào thấy sắc mặt u ám của anh
 lại nén những lời đó trở lại.
Một lúc lâu sau, tôi vẫn không nhịn
 được lên tiếng: “Cô Lâm sao rồi?” Người
 không phải do tôi đẩy, nhưng dù sao cũng
 ngã xuống trước mắt tôi.