Từ biệt thự đến nhà tổ của họ Phó mất
 một tiếng đi xe, một tiếng này, đầu óc tôi
 rối bời.
Đứa bé trong bụng Lâm Hạnh
 Nguyên, ánh mắt Phó Thắng Nam nhìn tôi
 lúc sắp đi, mọi thứ đều ép tôi tới mức
 không thờ nồi.
Ngực ngột ngạt đến khó chịu, xe vừa
 dừng trước cồng nhà tổ của họ Phó thì cơn
 buồn nôn trong dạ dày tôi đã kéo tới, tôi
 lao xuống xe, ghé vào bên bồn hoa nôn cả
 buổi, nhưng lại không nôn ra cái gì.
“Cô, mới trở thành mợ chủ của nhà họ
Phó mấy ngày mà cơ thề đã khó chiều rồi,
 ngồi xe mấy bước đã nôn tới như vậy” Từ
 cổng của nhà tổ truyền ra giọng nói chanh
 chua.
Tôi không cần nhìn cũng biết là ai, ông
 cụ Phó có hai người con, con cả là Phó
 Thành Nghị trước kia vì tai nạn xe, hai vợ
 chồng cùng thiệt mạng, đề lại đứa con trai
 độc nhất là Phó Thắng Nam, đứa con còn
 lại là Phó Thành Nhân.
Lúc này người đứng bên ngoài nhà tồ
 châm chọc khiêu khích tôi chính là vợ của
 chú hai Phó Thành Nhân – Trương Huệ
 Mẫn, cũng chính là thím hai của tôi, nhà
 giàu nhiều ân oán, mấy năm nay tôi đã
 quen.
Dằn xuống khó chịu trong dạ dày, tôi
 nhìn Trương Huệ Mẫn, lễ phép ôn hòa mở
 miệng nói: “Chào thím hai.”
Trương Huệ Mẫn luôn nhìn tôi không
 vừa mắt, có lẽ là do tôi xuất thân nghèo
 hèn, nhưng lại được ông cụ tán thường,
 trong lòng bà ta ghen ghét, cũng có lẽ là
 khi ông cụ còn sống cực kỳ coi trọng Phó
 Thắng Nam, giao cả nhà họ Phó cho Phó
 Thắng Nam, bà ta không cam lòng nên trút
 hết cơn giận lên người tôi.
Trương Huệ Mẫn lạnh lùng nhìn tôi,
 thấy trong xe không còn người nào khác,
 sắc mặt Trương Huệ Mẫn sầm xuống: “Thế
 nào? Tang lễ của ông cụ mà cậu cả nhà họ
 Phó cũng không ra mặt hả?”
Hôm nay đông người tới, Phó Thắng
 Nam không có mặt đúng là không hợp quy
 củ, tôi mím môi cười, nói qua loa: “Thắng
 Nam bảo anh ấy có việc bận, tạm thời
 chưa đến được, có lẽ phải muộn một chút.
“Ha ha!” Trương Huệ Mẫn cười lạnh:
 “Đây là người mà ông cụ nhìn trúng đấy,
 chẳng qua cũng chỉ có vậy.”
Gia đình giàu có đông người, người tới
 nhiều, tuy rằng Trương Huệ Mẫn nhìn tôi
 không vừa mắt, nhưng băn khoăn mặt mũi
 nên cũng không làm khó tôi quá lâu.
Liên tục có không ít người đến, ông cụ
 Phó danh tiếng vang xa, hầu hết những
 người đến viếng đều có thân phận không
 tầm thường, Phó Thành Nhân và Trương
 Huệ Mẫn trong ngoài chào hỏi, tôi thì tiếp
 đón ở chỗ linh đường.
“Cô Thẩm” Dì Triệu cầm một chiếc
 hộp gỗ đàn hương gọi tôi.
“Dì Triệu, có việc gì vậy?” Mặc dù nhà
họ Phó là gia đình giàu có, nhưng vì con
 cháu không đông lắm nên nhân khẩu
 không phức tạp, bình thường ông cụ Phó
 thích yên tĩnh, vì vậy bên cạnh chỉ còn lại
 một mình dì Triệu chăm sóc cuộc sống
 hàng ngày của ông.
Dì Triệu đặt chiếc hộp gỗ đàn hương
 vào tay tôi, vẻ mặt thương xót nói: “Đây là
 thứ ông cụ đề lại cho cô khi còn sống, cô
 cất giữ cần thận.”