“Cô xứng với anh ấy?” Nhìn
thấy cô ấy không biết lấy tự tin ở
đâu ra, tôi cười nhạt một cái. “Tôi
đã đi cùng người đàn ông này hai
năm, tại sao bây gið lại không
xứng? Bởi vì cô từ cô nhi trở thành
con gái duy nhất của nhà giàu có
thì có tư cách xứng với người đứng
ở đỉnh Kim Tự Tháp, nên tôi trở nên
không xứng với anh ấy?”
“Thẩm Xuân Hinh, anh ấy
không yêu cô, cô mặt dày ở bên
cạnh anh ấy là có ý gì?”
Tôi nhíu mày: “Ù!” Khẽ cười: “Ít
nhất dù anh ấy có đi bao xa, không
cần biết anh ấy yêu ai chết đi sống
lại, chỉ cần tôi là vợ anh ấy, sớm
muộn gì anh ấy cũng sẽ quay về
với tôi. Để con tôi chính thức gọi
anh ấy là bố.”
“Thầm Xuân Hinh!” Sắc mặt
cô ta tái đi: “Đây là cuộc hôn nhân
mà cô muốn sao? Tôi có thể cho
cô bất cứ thứ gì cô muốn. Tôi chỉ
có một yêu cầu. Cô có thể rời khỏi
Phó Thắng Nam được không?”
Lời nói này của cô ta thật là
thấp kém, nếu là bình thường, tôi
chắc là sẽ cảm thấy cô ta thật sự
yêu Phó Thắng Nam. Nhưng lúc
này, tôi cảm thấy thật đáng buồn
cho cô ta, cô ta đối với Phó Thắng
Nam không phải là tình yêu mà là
hối hận vì không có được.
Nếu có sự hối tiếc ở trong
lòng một người, nó sẽ trờ thành nỗi
ám ảnh theo thời gian và không hề
liên quan gì đến cảm xúc.
Tôi không nhịn được cười,
nheo mắt nhìn cô ta: “Lâm Hạnh
Nguyên, tôi rất hiếu kì, cô có thật
sự yêu Phó Thắng Nam không, hay
chỉ vì cô không có được mà thôi.
Thì ra thứ gọi là tình yêu của cô là
như vậy.”
Lâm Hạnh Nguyên là người rất
kiêu ngạo, đề không đánh mất hình
tượng của mình, cô ta tức giận
nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hạ thấp
giọng: “Cô dựa vào cái gì mà chất
vấn tình cảm của chúng tôi? Rõ
ràng cô mới là người thứ ba.”
Tôi nhíu mày: “Cô đã từng
thấy người thứ ba nào như tôi
chưa?” Tôi không thể không dừng
lại sau khi nói câu này: “Nhân tiện,
Phó Thắng Nam lúc đầu không
muốn chạm vào cô à? Cô có biết
tại sao không?”
Tôi bước đến gần, nhìn cô ta
một cách mỉa mai: “Bởi vì tôi đã nói
rằng tôi cảm thấy chán ghét và
buồn nôn khi anh ấy chạm vào
người khác. Nếu anh ấy đã chạm
vào người phụ nữ khác thì đừng
chạm vào tôi.”
“Cô nói nhảm nhí!”
Tôi chế nhạo: “Nhảm nhí? Vậy
sao gần đây anh ấy lại đề tôi giúp
anh ấy mà không tìm cô?”
Nhìn dáng vẻ khó tin của cô
ta, tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều,
thật ra trêu chọc bạch liên hoa (cô
gái thảo mai) cũng rất tốt.
“Vậy chúng ta thử một chút,
xem trong lòng anh ấy có tôi hay
không?” Lâm Hạnh Nguyên đột
nhiên nð một nụ cười bí ẩn, gương
mặt thanh tú tiến lại gần tôi, bỗng
nhiên đụng vào tôi rồi cả người cô
ta đổ vào tháp rượu bên cạnh.
Chỉ trong tích tắc, cả tháp
rượu trang trí tinh xảo ban đầu đã
bị đồ sập, thuỷ tinh vỡ tứ tung, rất
nhiều vị khách gần đó bị liên lụy.
Một số người la hét, một số
khác lùi về phía sau để tránh né,
cũng có người đang ngơ ngác vì
không biết đang xảy ra việc gì.
“Hạnh Nguyên!” Lâm Uyển lo
lắng la lên, sau đó mọi thứ trở nên
hỗn loạn.
Một bóng dáng lướt qua bên
cạnh tôi, nhanh chóng bế Lâm
Hạnh Nguyên đang ngã trên tháp rượu lên.
Sau đó, dọn sạch mảnh thuỷ
tinh trên người Lâm Hạnh Nguyên,
đặt cô ta ngồi lên ghế sô pha. Vài vị
bác sĩ gia đình bắt đầu kiểm tra
cho Lâm Hạnh Nguyên.
Có người gọi xe cứu thương.
Một lát sau, Lâm Hạnh
Nguyên khẽ mờ mắt, tỏ vẻ đáng
thương nhìn Phó Thắng Nam, nói:
“Phó Thắng Naml”
“Ù!” Phó Thắng Nam nói, lông
mày anh khẽ cau lại, sự căng thẳng
và bực bội đã dịu di.
“Đaul” Lâm Hạnh Nguyên mờ
miệng, đưa cánh tay nhỏ nhắn,
trắng trẻo và mềm mại níu lấy một
góc áo của Phó Thắng Nam.
Có người lái xe chờ sẵn ở bên
ngoài, Phó Thắng nam ôm lấy Lâm
Hạnh Nguyên: “Nếu đau thì nghỉ
ngơi đi, đừng nói nữa!”
Lâm Hạnh Nguyên im lặng tựa
vào người anh.
Phó Thắng Nam ôm Lâm
Hạnh Nguyên ra ngoài, trong
thoáng chốc có một ánh mắt rơi
trên người tôi, sâu sắc không thấy
đáy. Sau đó ôm Lâm Hạnh Nguyên rời đi.
Tiệc tàn, tiếp theo là xem chuyện vui.
Ai đó nhìn tôi, cười nói.
“Bà Phó này luôn có mâu
thuẫn với cô Lâm. Lâm Hạnh
Nguyên vừa nhận lại người nhà của
mình. Có lẽ cô ấy đã hại cô Lâm vì ghen tị.”
“Chắc không phải đâu. Tôi đã
hợp tác một vài dự án với bà Phó,
cô ấy là một người mạnh mẽ và
kiên quyết, luôn hoàn thành tốt mọi
việc. Cô ấy không làm tồn thương
người khác trong những dịp như
thế này đâu.”
“Còn không phải chuyện tình
cảm nam nữ sao. Vừa rồi cô không
nhìn thấy biểu hiện của giám đốc
Phó sao, lo lắng cho cô Lâm như
vậy. Chồng mình lo lắng cho người
phụ nữ khác, dù là ai thì cũng
không hề dễ chịu.”
“Bây giờ cô Lâm đã nhận lại
gia đình, chỉ sợ sau này sẽ ép bà
Phó ly hôn thôi.”
“Có khả năng!”
Tôi im lặng nghe bọn họ bàn luận.
Kiều Cảnh Thần đang xem
náo nhiệt cũng không nhịn được
mà nghiêng người ra phía trước,
lạnh lùng quan sát rồi mỉa mai hỏi
tôi: “Thẩm Xuân Hinh, em đang
ghen tuông ra mặt đúng không?
Hạnh Nguyên hơn em gấp mấy
trăm lần về nhan sắc, địa vị, xuất
thân. Bây gið địa vị của cô ta đã
xứng đáng với Phó Thắng Nam,
còn em thì…”
Lði nói sau đó anh ta không
nói tiếp, nhưng ánh mắt kia dành
cho tôi cũng đủ nói rõ ràng tôi
không xứng với Phó Thắng Nam.
Tôi ngước mắt nhìn anh ta,
nhún vai cười một tiếng: “Đúng
vậy, chính là ghen tuông ra mặt,
nhưng mà so với sự lén lút của anh,
em vẫn tính là không chút che giấu nào!”
“Em…”
Bị tôi nói đến tức giận nhưng
không biết nói lại như thế nào. Kiều
Cảnh Thần hừ một tiếng liền bỏ di.
Xem náo nhiệt cũng xem rồi,
lời nói châm chọc cũng nói rồi. Cả
đám người đều giải tán, tôi nhấc
váy rời khỏi sảnh chính.
Thẩm Minh Thành nhàn nhã
ngồi trên xích đu trong sân, từ xa
nhìn thấy tôi. Anh ấy như cười mà
như không.
Nhìn về phía anh ta: “Tuy
nhiên, tôi thích xem náo nhiệt!” Nói
xong tôi liền bỏ đi.
Con người rồi sẽ thay đồi, năm
năm trước, Thẩm Minh Thành thích
hành hạ người khác bằng những
cách tàn nhẫn, bây giờ anh ấy chỉ
đưa tôi đến đây để xem một vờ kịch.
Anh ta thích hành hạ mọi
người bằng cách luộc ếch trong nước ấm.
Vùng ngoại ô phía nam vốn
cách xa thành phố, ngoài ra cũng
là khu vực dành cho người giàu có,
hầu như là không có taxi.
Mặt khác, nếu như không có
sự cho phép thì tài xế cũng không
vào được đây, tôi muốn đón xe chỉ
có thể đi đến sân đánh golf bên ngoài.
Thật đúng là một đoạn đường dài dằng dặc.
Tôi cời giày đi dọc theo con
đường nhựa bên cạnh sân golf,
một lúc sau có một chiếc ô tô chạy
với tốc độ chậm như cố ý bám theo tôi.
Không cần nghĩ cũng biết là
ai, tôi không dừng bước mà ngược
lại còn đi nhanh hơn.
Một lúc lâu sau thấy chiếc xe
vẫn đi theo mình, tôi mới dừng lại
và ngồi xuống bãi cỏ sân golf.
Một phút sau, có người ngồi
xuống bên cạnh tôi.
Người đàn ông thở dài một
hơi, trong giọng nói pha chút buồn
bực không thể giải thích: “Nhóc
con, em tin rằng kẻ xấu bây giờ sẽ
tốt hơn sao?”
Tôi trả lời không đúng câu hỏi:
“Lần này anh đến đây để làm gì?”
Thẩm Minh Thành trong ấn
tượng của tôi luôn là người hoà
nhã, phép tắc nhưng từ khi anh ta
hại chết cha mẹ của Vũ Linh, ép
chết bà ngoại và dìm tôi cùng với
Vũ Linh xuống nước. Năm năm qua