“Tốc độ lật mặt của cô Lâm khiến
 người ta thật kinh ngạc. Tôi thản nhiên
 nhìn cô ta một cái, cầm túi xách, chuẩn bị
 trực tiếp tới nhà họ Phó.
Phó Thắng Nam không đỉi, nhưng tôi
 không thề không đi.
Vừa tới cửa đã bị Lâm Hạnh Nguyên
 cản lại, Phó Thắng Nam không có ở đây,
 cô ta không giả vờ như thỏ trắng nữa, lạnh
 lùng nhìn tôi nói: “Chừng nào thì cô ký thỏa
 thuận ly hôn?”
Tôi sững sờ, ngược lại nở nụ cười, nhìn
 cô ta nói: “Bây gið cô Lâm đang dùng thân
 phận người thứ ba đến ép tôi ly hôn sao?”
“Cô mới là người thứ ba.” Hình như cô
 ta không thích bị người khác gọi là người
 thứ ba, sắc mặt cô ta tối sầm lại, nói:
 “Thầm Xuân Hinh, nếu như không phải tại
 cô, bây giờ nữ chủ nhân của ngôi biệt thự
 này chính là tôi chứ không phải cô. Bây giờ
 ông cụ đã chết, không ai có thể che chờ
 cô ở lại nơi này được nữa, nếu như tôi là cô,
 tôi sẽ ngoan ngoãn ký tên, cầm tiền Thắng
 Nam cho cút đi thật xa”
“Cô Lâm, đáng tiếc cô không phải tôi.”
 Lạnh lùng bỏ lại cho cô ta một câu, mặc kệ
 cô ta giương nanh múa vuốt, tôi trực tiếp đi
 lướt qua cô ta chuẩn bị xuống lầu ra ngoài,
 ngoại trừ Phó Thắng Nam, trên thế giới này
 không ai có thể tồn thương tôi mảy may.
Lâm Hạnh Nguyên đã quen được
người ta vây xung quanh, lúc này lại bị tôi
 xem thường, cô ta có chút không cam
 lòng, dùng sức kéo tôi lại nói: “Thẩm Xuân
 Hinh, cô còn biết xấu hổ hay không? Anh
 Thắng Nam không thích cô, cô ở lại bên
 cạnh anh ấy được cái gì?”
Tôi ngoái đầu lại nhìn cô ta, có chút
 buồn cười, bình tĩnh nói: “Nếu cô đã biết
 anh ấy không đặt tôi trong lòng, cô cần gì
 phải căng thằng như vậy?”
“Cô… Con nhóc lập tức xấu hồ, trong
 lúc nhất thời không nói nên lời.
Tôi ghé sát vào cô ta, cười khẩy một
 chút, hạ giọng nói: “Về phần tôi ở lại bên
 cạnh anh ấy được cái gì..“ Nói đến đây,
 giọng tôi chậm rãi, dịu dàng nói khẽ: “Kỹ
 thuật của anh ấy tốt như vậy, cô cảm thấy
 tôi có được cái gì?”
“Thầm Xuân Hinh, cô là đồ không biết
 xấu hồ” Mắt Lâm Hạnh Nguyên chợt đỏ
 lên vì tức, không thèm đề ý chuyện gì khác
 nữa, đưa tay đẩy tôi, phía sau tôi là cầu
 thang, xuất phát từ bản năng, tôi nhích
 người tránh được động tác của cô ta.
Nhưng tôi không ngờ rằng Lâm Hạnh
 Nguyên lại không đứng vững, rơi thằng
 xuống dưới cầu thang.
“Á” Trong phòng khách truyền tới
 tiếng hét thảm thiết của cô ta, trong lúc
 nhất thời tôi ngây ngần cả người, vẫn chưa
 kịp phản ứng.
Cơ thề chợt bị đầy mạnh ra, sau đó
 dáng vẻ Phó Thắng Nam vô cùng thần tốc
 đi xuống cầu thang nhìn Lâm Hạnh
 Nguyên nằm bên dưới.
Lâm Hạnh Nguyên cuộn tròn cơ thể,
sắc mặt trắng bệch đau đớn ôm bụng,
 giọng nói yếu ớt kêu: “Con, con của em.”
Thân dưới của cô ta có vết máu tràn
 ra, nhuộm hồng cả một mảng thảm, tôi
 sửng sốt, cô ta.. Mang thai? Của Phó
 Thắng Nam ư?
“Anh Thắng Nam, con, con..” Lâm
 Hạnh Nguyên cầm ống tay áo của Phó
 Thắng Nam, rồi lặp lại chữ con hết lần này
 tới lần khác.
Trán Phó Thắng Nam đổ mồ hôi,
 gương mặt lạnh lùng cay nghiệt suy sụp.
“Đừng sợ, đứa bé không sao.” Anh an
 ủi Lâm Hạnh Nguyên, ôm ngang cô ta lên,
 sải bước đi về phía cửa.
Phó Thắng Nam đi được vài bước, đột
 nhiên ngừng lại, gương mặt của người đàn
ông căng cứng, đôi mắt đen đến phát
 sáng, trong giọng nói chứa đựng cơn giận
 đè nén rất rõ ràng: “Thẩm Xuân Hinh, cô
 giỏi lắm.”