Chương 594: Xin hãy yêu tôi chân thành và say đảm (4)
Tôi sờ mũi, không đáp lại.
Có bình luận của Phó Thắng Nam, rất dễ thấy, “Anh sẽ yêu em chân thành và say đắm!” Cuối câu còn có thêm một biểu cảm tình yêu.
Nhìn bình luận, tưởng có chuyện gì to tát, tôi khó hiểu nhìn Âu Dương Noãn một cái, “Làm sao vậy?” Cô nằm xuống giường, chán nản nói: “Còn gì nữa? Mình chỉ ghen tị thôi. Yêu Mục Dĩ Thâm thật chán. Chẳng đẹp đế, lãng mạn. Ngay cả khi đi mua sắm cũng không tặng quà cho mình. Những người bạn trai khác đối với bạn gái, không gửi hoa sẽ là đồ trang sức. Anh ấy chỉ biết tặng không khí, mình tủi thân quá đi!”
Tôi cười, “Anh ấy không keo kiệt đâu, nhưng h ấy không biết mình cần phải làm gì trong tình anh ây không biết mình cần phải làm gì trong tìn yêu? Cậu cần nói cho anh ấy biết cậu muốn gì?” Cô cong môi, “Cậu biết không? Khi con gái nói ra bất cứ điều gì, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa” Tôi nhún vai và không biết phải nói gì. Tôi và Phó Thắng Nam dường như chưa từng có kiểu tặng quà cho nhau. Mọi thứ dường như quá đơn giản. Không ngờ chính cái sự đơn giản này lại có thể làm cho người khác ghen tị.
Sau khi suy nghĩ, tôi không khỏi thốt lên: “Âu Dương Noãn, thật ra tình yêu của mỗi người khác nhau, bởi vì thế nên cách thể hiện tình yêu cũng khác nhau. Theo mình, chúng ta không thể đưa ra quyết định vội vàng như vậy. Có những điều trong tình yêu của mình khiến cậu ngưỡng mộ. Tương tự, mình sẽ có lúc ghen tị chuyện tình yêu giữa cậu mà Mục Dĩ Thâm. Thực ra điều quan trọng nhất là chúng ta giữ gìn và trân trọng những ngày tháng hiện tại. Đúng không?” Cô ấy nằm trên giường, khẽ thở dài, suy nghĩ một hồi mới nói: “Được rồi, mình sẽ gọi cho anh ấy hỏi xem anh ấy có ở đó không?” Nói rồi cô gọi cho Mục Dĩ Thâm, một lúc sau, anh mới trả lời.
Tiếng loa không to nhưng vì không có tạp âm, nên tôi nghe thấy âm thanh ở đầu dây bên kia.
Giọng người đàn ông trầm xuống, “Ăn chưa?” Âu Dương Noãn thấy anh rốt cuộc đã trả lời điện thoại, liền nói: “Mấy ngày hôm nay anh ở nơi nào? Em gọi điện thoại hay đi tìm đều không gặp được anh. Anh định giết em đấy hả?” Cô tuôn ra một loạt câu hỏi, người đàn ông ở đầu dây bên kia miễn cưỡng, “Anh có chút việc bận, chưa về được khách sạn, em đừng lo, anh không sao!”
Âu Dương Noãn nói, “Nhưng em có sao, cả ba ngày nay không gặp, em nói cho anh biết, hiện tại em muốn gặp anh, nếu anh không về ngay, tức là anh muốn em khổ sở đợi anh thế này sao?” Mục Dĩ Thâm ở đầu dây bên kia, gật đầu nó: “Được rồi, anh sẽ trở về sớm thôi!” Ngay lập tức, Âu Dương Noãn ngồi dậy, nhìn vào thời gian trên điện thoại, “Bao lâu anh về” “Mười phút!” Đầu dây bên kia đưa ra một con số cụ thể.
Âu Dương Noãn đáp: “Được, em cúp máy sẽ nhảy xuống gường, đi tắm rồi đến ngay” Biết cô bạn thân chuẩn bị sửa soạn, tôi lập tức mỉm cười.
Âu Dương Noãn nhanh chóng từ phòng tắm đi ra, thay quần áo gợi cảm, trang điểm hoa lệ, đứng trước mặt tôi, “Thế nào? Có vẻ ổn đúng không?” Tôi gật đầu, nhìn cô ấy mà nói: “Mình hơi tò mò, cơ mà các cậu có định làm chuyện ấy không?” Cô cúi đầu, giả bộ che miệng: “Ôi, ghét quá đi.
Làm sao có thể nghĩ thế về một người dễ thương, trong sáng như mình vậy?” Tôi ôm trán, có chút không nói nên lời, “Xin lỗi!” Cô thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, nói: “Không phải, nhưng lúc ấy anh ấy không đáp ứng, mình cũng đành chịu thôi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!