Chương 553: Tình yêu trong những điều nhỏ nhặt @)
Trong một lúc tôi hơi sửng sốt, mở miệng nói: “Có phải là anh ta mua hơi nhiều, nên lúc mang về mới thuận tiện mặc luôn không?” Cô ấy lắc lắc đầu, sắc mặt có hơi thảm hại: “Người như anh ta, sẽ tiếc một bộ quần áo sao? Đi đường xa như vậy còn mang theo trở vê!” Nghĩ rồi, tôi liền mở miệng nói: “Âu Dương Noãn, chuyện này trước hết cậu đừng để trong lòng, chờ biết rõ rồi chúng ta nói tiếp, cái kiểu cùng phụ trách lẫn nhau như này giữa hai người, kiêng ky nhất chính là không hiểu rõ mọi chuyện đã bắt đầu hiểu lầm nhau, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, tình cảm đối với nhau cũng nên dùng lý trí, không nên suy nghĩ quá nhiều hiểu không?” Cùng một chỗ với Phó Thắng Nam nhiều năm như vậy, nhiều khi thật ra có khó chịu và uất ức cũng bởi vì tôi không có mở miệng cũng không chịu giải thích nên mới tạo thành như vậy.
Nhiều năm qua như vậy, bên trong chút tình cảm này, tôi chịu quá nhiều khổ sở nên không muốn Âu Dương Noãn lại phải trải qua, một đoạn tình cảm nếu như có thể cứ ngọt ngào sâu sắc mãi như lúc đầu thì sao lại không chịu giữ chứ? Cô ta gật đầu cũng tỉnh táo lại: “Được, mình nghe cậu, chờ hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện mới quyết định Giúp cô ấy thu thập xong đồ vật, Mục Dĩ Thâm đi công ty, tôi liền cùng đi với hai người họ, cô ấy đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm trưa, không cho tôi đi vào, nói trong bếp khói dầu nặng, không thích hợp với người bệnh.
Thấy vậy tôi dứt khoát không làm gì, vì trời mưa nên trong viện có chút nước đọng, mấy ngày nay không có người quét dọn, nên tôi tự mình cầm chổi đi quét dọn vậy.
Đột nhiên Mục Dĩ Thâm trở về, tôi có hơi không ngờ tới, thấy trong tay anh ta có đem không ít đồ ăn về, tôi ngẩn người, có hơi phản ứng không kịp, khó hiểu hỏi: “Anh đây là?” “Không phải mọi người muốn làm cơm sao?” Anh ta mở miệng, thuận tay đưa tôi cầm túi hoa quả, mở miệng nói: “Trong nhà không có người giúp việc, cần các người tự làm vậy” Tôi gật đầu, cái này tôi vẫn biết, nhưng lúc này, anh ta không nên ở công ty à? Thấy anh ta vội vã vào biệt thự như vậy, tôi cầm theo túi hoa quả ngẩn người đi theo vào.
Nhận ra có ánh mắt đang nhìn tôi, tôi ngước mắt lên thấy sát vách là dáng người sừng sững của Phó Thắng Nam, dáng người như ngọc, khuôn mặt đẹp trai bức người.
Thấy anh nhìn mình, tôi cười xòa, gật gật đầu xem như chào hỏi.
Sau đó cầm theo túi hoa quả đi vào trong biệt thự, Âu Dương Noãn và Mục Dĩ Thâm đều ở trong phòng bếp, hai người phân công công việc hợp tác, tôi ngược lại không thể nào chen chân vào được.
Thấy vậy tôi dứt khoát sau khi rửa sạch hoa quả thì ngồi một bên bàn ăn chờ ăn thôi.
Chuông cửa vang lên, Âu Dương Noãn nhìn về phía tôi nói: “Tham ăn đi mở cửa đi!” Tôi đứng dậy, đi tới bên ngoài vườn, thấy dáng người cao lớn của Phó Thắng Nam đang đứng đấy.
Tiến lên phía trước tôi nói: “Tổng giám đốc Thắng Nam, anh có việc gì sao?” Anh “ừm” một tiếng, mở miệng nói: “Tôi tìm Mục Dĩ Thâm có chút chuyện” Tôi mở cửa, để anh đi vào, nghĩ thầm, lúc này anh tìm Mục Dĩ Thâm làm cái gì? Chẳng lẽ còn có việc gì phía trên cần làm sao? Trong phòng bếp, Âu Dương Noãn và Mục Dĩ Thâm đang vô cùng bận bịu, nhìn thấy Phó Thắng Nam, hai người hình như không chút ngoài ý muốn nào.
Mục Dĩ Thâm mở miệng nói: “Tổng giám đốc Thắng Nam, hoan nghênh hoan nghênh, anh ăn hoa quả ướp lạnh trước đi, tôi bận một chút là xong!” Phó Thắng Nam gật đầu, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, thuận tay cầm lấy miêng lê tôi vừa gặm ban nấy, sau đó bình thản như không có gì mà cắn.
“Tổng giám đốc..” Tôi muốn mở miệng ngăn cản, nhưng miếng lê đã đi vào, không lẽ tôi kêu anh phun ra sao? Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng nhất là đó là miếng lê đã ăn một nửa, anh cứ ăn như vậy, trong lòng tôi rất khó chịu nha! Ăn vài miếng, anh ngước mắt nhìn tôi, trong con ngươi đen nhánh là khó hiểu và nghi ngờ: “Sao vậy?” Tôi lắc đầu, không nhìn nữa, lại cầm một miếng trái cây khác lên ăn, tôi cũng không thể đoạt miếng lê từ trong tay anh được đúng không! Thấy tôi ngồi đối diện, anh hơi cau mày, hình như mới nhận ra được cái gì đó mở miệng nói: “Miếng lê này là em đã ăn qua rồi hả?” “Khụ khụ…’ Trong lúc nhất thời tôi không phòng bị kịp nên ho một cái, thiếu chút nữa phun ra, người này chắc là có bệnh rồi.
Trước bàn có đẩy một ly nước tới, tôi uống xong, bình thường lại một chút.
Anh nhìn tôi, trong ánh mắt nặng nề lại sâu xa: “Sao vậy?” Tôi tức giận, trong lòng buồn bực nói chuyện cũng không kìm chế được, nói thẳng ra: “Không có gì!” Tôi vô cùng nghỉ ngờ, người đàn ông này chắc chăn là cố ý, nhìn thì như vô tình nhưng thật ra là có ý định trước đây! Anh gật nhẹ đầu, ngược lại hình như không để tâm tới chuyện này lắm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!