“Thẩm Xuân Hinh” Anh nổi
 giận, đôi mắt đen hiện lên tơ máu:
 “Theo ý của cô, Phó Thắng Nam
 tôi là người rất tệ, không xứng làm
 cha của con cô sao?”
Tôi sửng sốt, giọng nói có
 chút ấp úng: “Không phải, em chỉ
 lo lắng anh sẽ vì Lâm Hạnh
 Nguyên, không cần đứa bé.”
“Cho nên cô suy đoán theo lễ
 đương nhiên?” Anh cười mỉa, nếu
 không phải tôi đang nằm, tôi dám
cam đoan, anh nhất định sẽ xé tôi
 ra: “Thầm Xuân Hinh, cô nghe kỹ
 cho tôi, đây là con của ông đây, cô
 phải bảo vệ đứa bé thật tốt.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy
 Phó Thắng Nam giống như rất tức
 giận, nhưng giống như rất vui.
Tôi không mỡ miệng, nghe
 giọng điệu của anh, hẳn là đứa bé
 vẫn còn.
Không lâu sau, một bác sĩ mặc
 áo blouse trắng đi tới, sau khi hỏi rõ
 tình hình, vẻ mặt ông ta xấu hổ nói
 với Phó Thắng Nam: “Có thai ba
 tháng đầu rất nguy hiểm, sau này
 nên cố gắng khống chế một chút.”
Tôi bĩu môi, chỉ thấy sắc mặt
 Phó Thắng Nam khó coi gật đầu
 với bác sĩ.
May mà thai nhi không có gì
 đáng ngại, chỉ vì do gần đây tôi áp
 lực quá, cho nên mới dẫn đến chảy
 máu.
Bác sĩ nói một số chuyện bình
 thường cần chú ý xong, lập tức rời
 đi, để lại tôi và Phó Thắng Nam
 đều im lặng.
Tôi biết anh hơi tức giận, cũng
 không muốn ở lại bệnh viện, cho
 nên nhìn anh nói: “Phó Thắng
 Nam, chúng ta về nhà được
 không?”
Anh nâng mắt nhìn tôi một cái,
 lạnh như băng, tôi thở ra một hơi,
 tiếp tục nói: “Buổi tối em còn chưa
 ăn gì cả, bây giờ rất đói.” Cố ý chỉ
 vào bụng, tôi nhìn anh nói: “Đứa bé
 cũng rất đói.”
Một lúc lâu sau, tôi vốn cho
 rằng anh sẽ mặc kệ tôi, trái lại
 không ngờ tới anh đột nhiên đứng
 dậy nói: “Muốn ăn cái gì, tôi mua
 tới cho cô.”
Tôi sửng sốt, trên gương mặt
 xuất hiện nụ cưỡi, vươn tay ra nắm
 lấy áo của anh nói: “Em muốn ăn
 móng heo, cá nướng, còn có mì mà
 anh nấu nữa”
Thật ra chỉ muốn lừa anh tr
 về, tôi thật sự không muốn ở trong
 bệnh viện.
Bỗng nhiên anh nhìn tôi một
 lát, sau đó có chút bất đắc dĩ nói:
 “Tôi đi làm thủ tục xuất viện “
Nói xong, anh nghiêm túc nhìn
 tôi nói: “Nằm yên di.”
Thấy anh ra khỏi phòng bệnh,
 tôi ngẩng đầu nhìn bình truyền
 dịch, chỉ còn xíu nữa, sắp truyền
 xong rồi, tôi ấn chuông, có y tá tiến
 vào, thấy bình truyền của tôi sắp
 xong, lập tức rút ra hộ tôi.
“Còn truyền dịch tiếp nữa
 không?” Tôi mở miệng, ước gì bây
 giờ có thể lập tức trở về nhà.
Y tá kia nhìn tôi một cái nói:
 “Không cần truyền dịch nữa, cô
 Phó nằm yên nghỉ ngơi một lát di.”
Tôi sửng sốt, nhanh như vậy
 đã biết tôi là bà Phó rồi.
Y tá kia dọn bình truyền, có
 chút hâm mộ nói với tôi: “Cô Phó,
 chồng cô đối xử với cô thật tốt, vừa
 rồi lúc cô tiến vào phòng phẫu
 thuật, anh Phó không rời một bước,
nhìn có vẻ vô cùng sốt ruột, người
 đàn ông trường thành như vậy lại
 giống như đứa bé bất lực đợi ð bên
 ngoài phòng phẫu thuật.”
Trong lúc này tôi hơi thất thần,
 trong đầu ong ong, Phó Thắng
 Nam khẩn trương vì tôi sao? Hay là
 vì đứa bé?
“Nghĩ cái gì thế?” Bên tai
 truyền tới giọng nói trầm thấp, tôi
 nâng mắt thì thấy y tá vừa rồi đã đi mất.
Không biết Phó Thắng Nam
 đã đi vào từ lúc nào, cầm một xấp
 giấy trong tay, còn cầm rất nhiều.
“Thứ gì thế?” Tôi cúi đầu nhìn
 túi thuốc trong tay anh, anh vươn
 tay bế tôi lên nói: “Thuốc cho thai
 phụ, mang về cho cô uống.”
Anh ôm tôi đi ra ngoài, tôi vội
 vàng vùng vẫy muốn xuống: “Phó
 Thắng Nam, anh bỏ em xuống dị,
 em có thể tự mình đi được.”
Quá xấu hồ.
“Muốn về nhà thì ngoan
 ngoãn đừng nhúc nhích.”
Vì thế tôi được Phó Thắng
 Nam ôm nghênh ngang ra khỏi
 bệnh viện, thật sự là vô cùng… Xấu hổ.
Đặt tôi ð trong xe, anh ngồi
 vào vị trí lái, nhìn tôi một lát, sau đó
 cơ thề cao lớn hơi nghiêng về phía tôi.
Tôi có chút mơ hồ, cho rằng
 anh muốn hôn tôi.
Tôi không khỏi rụt người về
 phía sau: “Phó Thắng Nam, bên
 ngoài còn có người.”
Buộc dây an toàn, anh nâng
 mắt nhìn tôi một cái, trong đôi mắt
 đen lóe lên ánh sáng: “Cô nghĩ gì
 thế?”
Tôi… Hiểu lầm. Tôi không nghĩ
 tới anh sẽ thắt dây an toàn cho tôi.
Cười với anh một cái xong, tôi
 quay đầu nhìn phong cảnh bên
 ngoài cửa sổ.
Ngón tay bị nắm lấy, nhiệt độ
 nóng bỏng chậm rãi lan tỏa, tôi
 sửng sốt, cúi đầu thì thấy một tay
 của Phó Thắng Nam lái xe, một tay
 khác thì đang nắm lấy đầu ngón
 tay của tôi.
Thấy tôi nhìn anh, anh cầm lấy
 tay tôi đặt bên môi hôn một cái:
 “Ngoại trừ móng heo, cá nướng ra,
 còn muốn ăn gì không?”
Ấm áp yên bình hiếm có khi ở
 chung như vậy, trong lúc này tim
tôi đập rộn lên, gương mặt hơi
 nóng rát, chỉ cảm thấy lòng bàn tay
 bị anh hôn đã nóng bỏng lợi hại.
Rút tay về, tôi ấp úng mờ
 miệng: “Đều được cả.” Bây giờ ăn
 gì cũng được hết.
Bên tai truyền tới tiếng cười
 trầm thấp của anh, tôi có thể cảm
 nhận được, hôm nay tâm tình của
 Phó Thắng Nam rất tốt.
Trờ lại biệt thự, tôi còn chưa
 xuống xe, anh đã mờ cửa xe ra
 vươn tay về phía tôi.
“Em có thể tự mình đi được.”
 Tôi thực sự không cần chiều như
 vậy, lên xuống xe còn cần phải ôm.
“Lại đây.” Nói ra hai chữ, anh
 vô cùng bá đạo bế tôi lên, đưa tôi
 vào biệt thự.
Đặt tôi lên ghế sofa trong
 phòng khách, anh lấy thuốc lấy từ
 bệnh viện về ra, nhìn kỹ một lúc,
 sau đó bắt đầu phân loại thuốc,
 đưa mấy viên thuốc đen tuyền cho
 tôi nói: “Uống những viên thuốc
 này đi.”
Tôi nhíu mày, không muốn
 uống.
Thấy vậy, anh đứng dậy đi vào
 phòng bếp, lúc đi ra thì cảm một
viên… Đường phèn màu: trắng
 trong tay.
“Uống thuốc xong uống thứ
 này vào sẽ không đắng nữa.”
Quả nhiên có đôi khi chỉ số
 thông minh của đàn ông bằng
 không, không phải thuốc đông y,
 tôi ăn đường phèn làm gì?
Nhận viên thuốc màu đen
 trong tay anh, tôi nhét hết vào
 trong miệng, uống một hớp nước,
 sau đó tôi đi thằng về phòng ngủ.
Ò bên Phó Thắng Nam một
 lát, tôi lo lắng mình sẽ biến thành
 già mồm cãi láo.
Vốn lăn qua lăn lại tới rất
 muộn, trở lại phòng ngủ, tôi không
 nhịn được leo lên giường ngủ thiếp
 đi mất.
Đại khái là quá mệt, Phó
 Thắng Nam nằm bên cạnh tôi lúc
 nào tôi gần như không phát hiện.