Sau khi cúp máy, vẻ mặt Vũ
 Linh bà tám nhìn tôi hỏi: “Tớ nói
 này, có phải cậu với vị bác sĩ Trịnh
 này có gì không?”
Đẩy gương mặt tràn đầy hiếu
 kỳ của cô ấy ra, tôi đứng dậy trở về
 phòng ngủ: “Cậu ngủ đi, đừng bà
 tám nữa.”
“Haizz, Thẩm Xuân Hinh…”
Ngăn cách giọng nói của cô
 ấy, tôi trở về phòng ngủ, tôi bắt đầu
 bận rộn với việc kiểm toán của tập
 đoàn Phó Thiên, ngày mai sẽ bắt
 đầu đấu thầu.
Vốn dĩ tôi cho rằng, người đàn
 ông trung niên hôm đó sẽ lại xuất
 hiện một lần nữa, nhưng mấy ngày
 trôi qua, một chút động tĩnh cũng
 không có.
Tôi có chút không rõ lúc này là
 tình huống gì.
Ngày hôm sau, thời tiết của
 thành phố Giang Ninh càng ngày
 càng nóng. Mới có tám giờ sáng,
 ánh nắng mặt trời đã chói chang,
 Vũ Linh là con mèo hoạt động vào
 đêm, cho nên từ trước đến nay, cô
 ấy sẽ không dậy vào sáng sớm.
Ngược lại là tôi, hai ngày nay
 quá mức bận rộn, tôi không thể
 không dậy sớm mỗi ngày.
Vội vàng đi đến công ty,
 Hoàng Nhược Vi đem tư liệu mà cô
 ấy đã chuẩn bị chu đáo cho tôi, lên
 tiếng: “Chúng ta đến thẳng hội
 trường tổ chức đấu thầu nhé?”
Tôi gật đầu, mang theo tài liệu,
 máy tính, cùng Hoàng Nhược Vi rời
 khỏi văn phòng.
Lúc đến cửa thang máy, tôi
 gặp được Phó Thắng Nam và Trịnh
Tuấn Anh, nhìn thấy tôi, Trịnh Tuấn
 Anh đưa hộp giữ nhiệt trong tay
 cho tôi, nói: “Đầu bếp Lý hầm canh
 cho cô, giúp ích rất nhiều trong
 việc hồi phục lại sức khỏe, nghe
 Thắng Nam nói, khoảng thời gian
 này cô nôn rất dữ dội, chắc hẳn là
 sau khi sinh non, xuất hiện triệu
 chứng mang thai giả, điều dưỡng
 một khoảng thời gian là ổn thôi.”
Vốn dĩ tôi còn lo lắng Phó
 Thắng Nam sẽ hoài nghi, nghe anh
 ta nói như thế, trong lòng tôi thở
 phào nhẹ nhõm, nhìn anh ta rồi nói:
 “Cảm ơn anh.”
Sắc mặt của Phó Thắng Nam
 âm trầm, không nhìn ra được là tâm
 trạng gì, tôi vẫn luôn không hiểu
 tính tình của anh, cũng không rõ
 rốt cuộc với tôi, anh có tình cảm gì.
Cửa thang máy mở ra, bốn
 người cùng nhau đi vào trong
 thang máy, bầu không khí hơi lạnh,
 nhưng người nào cũng không có ý
 định nói chuyện, mãi cho đến khi
 ra khỏi thang máy.
Đi vào nơi tổ chức diễn ra buổi
 đấu thầu, tôi gặp lại Trần Húc Diệu
 khiến cho người ta đau đầu, nhìn
 thấy tôi, anh ta đi lên mấy bước,
người đàn ông trẻ tuổi tràn đầy sức
 sống, vẻ mặt tỏa nắng: “Chị, chị đã
 đến rồi.”
Tôi không thích anh ta tỏ ra
 thân quen như thế, hơi gật đầu, sau
 đó đi thẳng vào chỗ tổ chức buổi
 đấu thầu. Hôm nay có tương đối
 nhiều người đến đây, về cơ bản thì
 đều muốn tranh giành miếng thịt
 béo bở kiểm toán tập đoàn Phó
 Thiên.
Buổi đấu thầu diễn ra được
 hơn một nửa, đầu tôi hơi đau, cũng
 không biết là vì sao, Hoàng Nhược
 Vi thấy tôi không thích hợp, cô ấy
 vội vàng đỡ tôi đến chỗ phòng
 nghỉ, rót cho tôi một cốc nước:
 “Giám đốc Thẩm, phía sau còn có
 mấy công ty đưa ra giá nữa, nếu
 như cô cảm thấy không khỏe, hãy
 đi một chuyến đến bệnh viện.”
Tôi lắc đầu, vừa rồi tôi cũng
 ngồi nghe hơn một nửa thời gian,
 tôi uống một ngụm nước, nhìn cô
 ấy rồi nói: “Những công ty trả giá
 phía sau, cô đi xem qua một chút,
 có bên nào thích hợp thì lưu lại
 tham khảo, không thì thôi.”
Đã nghe hơn một nửa thời
 gian, tình hình cụ thể như thế nào,
tôi cũng biết được đại khái, tôi ngồi
 trong phòng nghỉ một lúc, còn
 Hoàng Nhược Vi thì tiếp tục xuống
 dưới nghe.
Làm mẹ thật đúng không phải
 chuyện đơn giản, vốn dĩ tôi cho
 rằng bản thân mình đã đủ mạnh
 mẽ, lại vẫn ở trong trường hợp này
 cảm thấy hoảng hốt.
“Suy nghĩ gì mà tập trung như
 thế?” Đột nhiên có một giọng nói
 vang lên, giọng nói tràn đầy trêu chọc.
Tôi liếc mắt nhìn thoáng qua,
 nhìn thấy là Trần Húc Diệu, tôi day
trán nói: “Cậu không đi đấu thầu,
đến chỗ này làm gì?”
“Quan tâm cô.” Sau khi nói
 xong, anh ta đi đến phía sau của
 tôi, giúp tôi day trán, sức lực của
 người đàn ông vừa phải, vốn dĩ tôi
 muốn né tránh, lại bị anh ta giữ lại.
Lạnh lùng ra lệnh: “Đừng cậy mạnh.”
Tôi không có sức giày vò, dứt
 khoát nghe theo anh ta, một lúc
 sau, ngược lại cảm giác đau đầu
 thật sự giảm đi.
Giúp tôi day trán một lúc, anh
 ta buông tay, nhìn tôi nói: “Sao rồi?”
“Tôi gật đầu: “Đỡ hơn nhiều,
 cảm ơn cậu.”
Anh ta tìm một chỗ để ngồi
 xuống, trên mặt không còn vẻ lỗ
 mãng, nhiều hơn mấy phần nghiêm
 túc: “Đối với cô mà nói, Phó Thắng
 Nam là một sự tồn tại như thế
 nào?”
Đề tài này quá mức nhàm
 chán, tôi nhíu mày: “Tổng giám đốc
 Trần à, hiện tại, việc mà anh quan
 tâm không phải là kết quả của buổi
 đấu thầu ư?”
Anh ta khẽ cười: “Tôi quan
 tâm cô hơn.”
Tôi không để ý đến anh ta,
 thấy Hoàng Nhược Vi đi đến, chắc
 hẳn là tất cả mọi người đã báo giá
 của mình, Hoàng Nhược Vi nói, tất
 cả tư liệu về các công ty đấu thầu
 đã được tập hợp lại, làm một bảng
 So sánh.
Tôi lấy ra xem mấy nhà đối tác
 thích hợp, nhìn cô ấy rồi nói: “Cô đi
 làm một bảng báo cáo, đem mấy
 công ty đã kiểm toán và tiếp xúc
 qua với công ty chúng ta trong hai
 năm gần đây để làm so sánh, sau
 khi sàng lọc lại đưa cho tôi.”
Nhận lấy tư liệu, Hoàng Nhược
 Vi gật đầu, cô ấy nhìn thoáng qua
 Trần Húc Diệu, do dự một lúc rồi
 nói: “Giám đốc Thẩm, hiện tại tôi
 đưa cô về, hay là…”
“Trợ lý Hoàng làm việc của
 mình đi, một lúc nữa tôi đưa cô ấy
 về.” Trần Húc Diệu sớm lên tiếng.
Hoàng Nhược Vi nhìn về phía
 tôi, hỏi ý tứ của tôi, tôi nhìn thoáng
 qua Trần Húc Diệu, nói: “Cô di di.”
Sau khi Hoàng Nhược Vĩ rời di,
 tôi nhìn về phía Trần Húc Diệu rồi
 nói: “Nếu như cậu cứ như thế, tôi
không có thời gian dây dưa với cậu.
Không có khả năng anh ta vô
 duyên vô cớ xuất hiện, đến một lúc
 cũng không nói gì, ai cũng sẽ
 không có thời gian chơi với anh ta.
Thấy tôi thẳng thắn như thế,
 anh ta nhướng mày, bĩu môi nói:
 “Thẩm Xuân Hinh, phụ nữ quá
 không minh, chưa chắc đã phải
 chuyện tốt.”
Không để ý đến anh ta, tôi
 cầm túi xách, chuẩn bị rời đi, lại bị
 anh ta ngăn lại.
“Việc kiểm toán của tập đoàn
Phó Thiên có liên quan đến tương
 lai của tập đoàn Phó Thiên, cô
không cần thận nghĩ xem, vì sao
 Phó Thắng Nam lại muốn bỏ công
 ty An Cường đã hợp tác lâu năm
 qua một bên, lựa chọn tôi à?”
Quay lại chỗ ngồi, tôi không
 lên tiếng, chờ anh ta nói tiếp.
Anh ta tìm một chỗ bên cạnh
 tôi rồi ngồi xuống: “Tập đoàn Phó
 Thiên đã được đưa lên sàn chứng
 khoán một năm, mặt ngoài nhìn
 vào, sự phát triển của tập đoàn
 Phó Thiên như ánh mặt trời ban
 trưa, không vấn để gì, nhưng cô
 thử suy nghĩ mà xem. Vì sao hạng
 mục mà cô và viện trưởng Lâm phụ
trách, chỉ mới chậm trễ có mấy
 ngày lại thành tổn thất kinh tế to
 lớn với tập đoàn Phó Thiên như
 vậy? Cô thật sự cho rằng, đó là do
 tập đoàn Phó Thiên phát triển quá
 nhanh, cho nên chậm trễ tài chính
 sẽ tạo thành tồn thất à2”
Tôi nhíu mày, chờ anh ta tiếp tục nói.
“Một tập đoàn Phó Thiên lớn
 như vậy sẽ bị số tiền của một công
 trình chậm trễ gây ra tổn thất, điều
 này nói lên, rất có thể một phần
 tiền dự trữ của tập đoàn Phó Thiên