Chương 364: Sau khi tôi gặp anh (8)
Công việc bận rộn như thế này, nếu
như có một ngày, tôi trở thành một người
điên, chắc chắn anh sẽ vẫn chăm sóc cho
tôi, sẽ giữ tôi ở lại bên cạnh anh, cả quãng
đời còn lại anh sẽ dành hết yêu thương và
quan tâm cho người điên này. Nói như vậy
giống như tôi đang hủy hoại anh. Phó Bảo
Hân nói đúng, rõ ràng anh có thể có cuộc
sống tốt hơn.
Trong mắt Phó Thắng Nam dường như
có gì đó vỡ vụn ra, đôi mắt tối đen như
chứa những vụn thủy tỉnh. Đau quát!
Dưỡng như đã chạm vào nỗi đau của
anh, đôi lông mày đẹp của anh nhíu lại, nở
nụ cười tự giễu nói: “Thẩm Xuân Hinh,
người hãm sâu trong đống bùn kia không
phải là em mà là anh. Em nói rất đúng, anh
có thể thoát khỏi món nợ Mạc Hạnh
Nguyên, có thề thoát khỏi trách nhiệm với
nhà họ Phó nhưng mà duy chỉ có em là
không được, anh không thể nào từ bỏ
được”
Tôi mím môi lại, hai hàm răng cắn chặt
vào nhau, trong ngực đau đến khó thờ,
một chữ cũng không thề nói nên lời.
Con đường tình cảm này có rất nhiều
phương hướng để lựa chọn nhưng mà anh
lại cứ cố tình chọn cái khó đi nhất.
Một đêm này, tôi gần như không thề
ngủ yên giấc, trong màn đêm mỡ ảo, anh
hôn lên môi tôi, giọng nói trầm thấp và dịu
dàng, đôi môi lành lạnh của anh dán lên tai
tôi, âm thanh quyến rũ, anh nói: “Thẩm
Xuân Hinh, cả nhà chúng ta cùng đến
Hoàng An đi, không bao giờ trở lại nữa.”
Lời nói này giống như đang nói mớ,
đúng vậy, những ngày ở Hoàng An tựa như
là khoảng thời gian đẹp nhất của chúng
tôi.
Ngày tiế
truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
p theo.
Ở thủ đô lạnh hơn, Phó Thắng Nam
không có đi tới công ty, thân hình thon dài
của anh ôm lấy tôi, mang tới cho tôi cảm
giác an toàn.
Tôi từ trong giấc mơ tỉnh lại, cơ thể rất
ấm áp, mỡ mắt ra nhìn căn phòng rộng lớn.
Đằng sau là trái tim của anh đang đập
mạnh mẽ và nhịp nhàng.
Nếu thời gian có thể ngừng lại, thì
cuộc sống thật xa xỉ. Cả anh và tôi đều
hiểu được mình sẽ phải đối mặt với vấn đề
gì sau khi rời khỏi giường.
“Phó Thắng Nam“ Tôi mờ lời, quay
lưng về phía anh: “Ồ thủ đô sắp có tuyết
rơi phải không?”
Tôi nhớ rõ, vào bốn năm trước, tuyết
tại thủ đô đến rất sớm, thời tiết đột nhiên
lạnh xuống, dường như là trời sắp có tuyết
rơi.
Anh dùng sức ôm chặt tôi vào trong
ngực mình, giọng nói trầm thấp từ tính: “Ừ,
em muốn xem tuyết sao?”
Tôi ừ một tiếng, giọng nói yếu ớt:
“Mùa đông ở Hoàng An đến muộn,gần như
không hề có tuyết rơi. Dù cho có tuyết rơi
thì cũng nhanh chóng tan ra ngay sau khi
bông tuyết rơi xuống, không thể nào biến
xung quanh thành màu trắng xóa”
Anh khẽ động đậy cơ thể, người anh
cực nóng, anh đặt cằm lên trên đầu tôi. Tôi
cảm thấy có chút ngứa, anh nói: “Năm nay,
anh sẽ cùng em ngắm tuyết, có lẽ, chúng
có thề đi tới phía Bắc, ở đó cảnh đẹp hơn.”
Tôi mìm cười yếu ớt, nhắm mắt lại, có
hơi lưu luyến thời gian nói: “Nói thật thì em
đã từng có một lần mơ mình đi tới phía
Bắc, nhưng mà trong giấc mơ là cảnh phía
Bắc vào mùa hè chứ không phải là mùa
đông.”
Giọng nói của anh đè thấp xuống:
“Trong giấc mơ ấy có anh hay không?
Tôi lắc đầu nói: “Đã lâu lắm rồi, em
cũng không còn nhớ rõ.”
Anh cù nách tôi khiến tôi phải bật
cưỡi, quay người lại đối diện với anh, ánh
mắt tôi như vầng trăng sáng: “Thật mà, đã
rất lâu rồi, em đã sớm quên mất.”
Anh ngừng động tác tay lại, đôi mắt
nhìn chăm chú vào tôi, khuôn mặt đẹp trai
hiện lên vẻ cưng chiều, cười nói: “Trong
giấc mơ ấy không có anh thì phải chịu phạt thôi.”
Tôi mỉm cười yếu ớt, đến gần anh, hôn
xuống khóe môi của anh, không sâu, chỉ
nhẹ nhàng vừa phải.
Hai má tôi bị anh giữ lấy, trong ánh
mắt của người đàn ông gợn sóng, đôi môi
mỏng của anh tiến gần tới tôi, khắc họa
dáng đôi môi của tôi. Một hồi lâu sau, anh
nhìn tôi, đôi mắt đen nhìn tôi với vẻ sâu xa:
“Thẩm Xuân Hinh, thu phục trái tim của
Phó Thắng Nam đối với em rất dễ dàng.”
Câu nói này lọt thằng vào trong tim,
tôi nghĩ tới, hạnh phúc của con người chính
là năm tháng ấm áp được tích tụ khi ở
cùng một chỗ với nhau, cái gọi là rầm rộ
cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
Một lúc sau, đã tới buổi chiều, nếu
không phải là có cuộc gọi của Trần Văn
Nghĩa gọi tới thông báo cổ phiếu của Tập
đoàn Phó Thiên bị sụt giảm thì chắc anh
vân cứ ngồi cùng tôi như vậy.
Ở trên bàn cơm, anh không hề có lo
lắng nào, vẫn giúp tôi ăn cơm, lời nói mang
theo sự cưng chiều: “Ngay lập tức sẽ tới
cuộc thi, nếu như em thấy căng thằng quá
thì hay là để anh viết một đơn đề cử, có
được hay không?”
Quên mất, anh chính là sinh viên xuất
sắc nhất của Trường Đại học Hà Nội. Anh
đã tốt nghiệp được nhiều năm, là một
người thành đạt đã quyên góp cho trường
không ít tiền đầu tư.
Tôi lắc đầu, cười yếu ớt, trong lòng
còn lo lắng chuyện của Tập đoàn Phó
Thiên, vẫn không có an tâm mà mờ miệng
nói: “Cổ phiếu của Tập đoàn Phó Thiên tụt
xuống, bị tổn thất nghiêm trọng, anh…
“Em không cần lo lắng đâu.” Anh cười
nói: “Anh biết phải làm gì.
Đúng vậy, anh đã điều hành Tập đoàn
Phó Thiên trong nhiều năm như vậy, ở
thương trường đã đối phó thành thạo,
không làm khó được anh.
Lúc mà Trần Văn Nghĩa tới, Phó Thắng
Nam đang đút cháo cho tôi ăn, động tác
quá mức thân thiết khiến cho khuôn mặt
đang kích động của Trần Văn Nghĩa cũng
có hơi xấu hồ.
Dưỡng như, Phó Thắng Nam không hề
để ý tới, lấy khăn tay lau khóe miệng, anh
đứng dậy, nhìn về phía Trần Văn Nghĩa nói:
“Người giao dịch chính là Cố Diệc Hàn,
mục đích của anh ta là khiến cho tôi không
có thời gian để lo lắng tới vấn đề khác,
cũng không có ý định làm biến động thị
trường chứng khoán. Cứ dựa theo phương
thức giải quyết như trước kia là được,
không cần phải quá căng thằng”
Trần Văn Nghĩa gật đầu, cũng không
nói nhiều, chỉ nhìn tôi rồi sau đó rời đi.
Tôi nằm trên ghế sô pha, ôm lấy gối
nhìn Phó Thắng Nam nói: “Năng lực của
Trần Văn Nghĩa có thể kiểm soát được mọi
thứ một cách độc lập.”
Anh gật đầu, không nói gì, đi tới gần
rồi bế tôi lên, cả hai cùng nằm trên ghế sô
pha, không tính là nhỏ nhưng mà so với
giường thì có hơi chật.
Dường như Trịnh Tuấn Anh không có
tới biệt thự lần nữa, ngay cả Phó Bảo Hân
cũng không tới.
Khi mà John tới đã là một tuần sau,
anh ta ngồi trong phòng khách, dáng vẻ
thảnh thơi, nhìn tôi rồi nói: “Tại sao cậu lại
định thi luật vậy?”
Tôi cười yếu ớt: “Khoa học chính quy
của tôi chính là luật, tại sao lại không thể
học chứ?”
Anh ta nhún vai, không nói tới nữa,
vào ghế sô pha, nhìn tôi: “Sau khi thi
xong thì cậu có tính toán gì không? Có
muốn đi du lịch hay không?”
Tôi hơi sửng sốt, lắc đầu nói: “Tôi vẫn
chưa nghĩ tới.”
Anh ta suy nghĩ rồi lại nói: “Đi tới
phương Bắc không? Vừa hay tôi cũng định
tới đó một thời gian.”
“Cậu, như thế nào lại.” Sao bỗng
nhiên anh ta lại muốn đi ra ngoài một thời
gian chứ. Trong ấn tượng của tôi John là
một người rất đặc biệt, nếu như không có
việc gì thì anh ta chắc chắn sẽ không đi ra
ngoài càng đừng nói tới là đi du lịch.