Tầng hầm của tập đoàn Phó
 Thiên rất rộng và trống trải, tôi ngồi
 trong xe nghe điện thoại cũng có
 thể nghe thấy tiếng vang mơ hồ, u
 ám âm trầm.
“Ừ, Yên Tích đúng là chỗ tốt,
 rất thích hợp để sống, rất nhàn
 nhã, tớ ð chỗ này mấy ngày, cảm
 thấy rất thích nhịp sống ở đây, thời
 tiết cũng khá ổn, rất thích hợp để
 sinh hoạt.”
Vũ Linh nói một tràng, tôi mở
 loa ngoài của điện thoại, khởi động
 xe, hầm xe quá trống, trong lòng tôi
 có chút sợ hãi.
Vừa lái xe, tôi vừa nói: “Cậu có
 thể ở Yên Tích thêm vài ngày đề
 thích ứng, sẵn tiện xem nhà giúp tớ,
 Phó Thắng Nam lại giao cho tớ một
 dự án, hơi vất vả, có lẽ sắp tới tớ
 không thể rút thời gian đi được.”
Cô ấy mắng một câu, tức giận
 nói: “Cậu đã định đi rồi, còn nhận
 dự án gì nữa, muốn đi thì đi dứt
 khoát một chút, đừng lề mề dây
 dưa.”
Tôi không biết phải đi dứt
 khoát như thế nào, nhưng lòng
 người dễ thay đổi, nào đơn giản
 như mấy câu nói.
“Âm” Tôi vừa lái ra khỏi chỗ,
 bất thình lình không biết đụng phải
 cái gì, trong lòng căng thẳng, nói
 với điện thoại: “Vũ Linh, hình như tớ
 đâm phải cái gì rồi, tớ cúp máy
 trước đây, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu sau.
Dứt lời, không đợi Vũ Linh mờ
 miệng, tôi ấn cúp điện thoại, mờ
 cửa xuống xe xem thử.
Trong hầm xe trừ động vật
 nhỏ ra thì không còn gì khác, hi
 vọng không bị đụng quá nghiêm trọng.
Tôi tìm một vòng, quả nhiên ở
 góc chết sau xe có một con mèo
 mướp nhỏ đang nằm, hình như bị
 đâm không nhẹ, tôi tiến lại nhìn,
 vừa ngồi xổm xuống, đột nhiên
 không biết là ai bịt miệng tôi từ
 phía sau, mùi thuốc gay mũi tiến
 vào mũi tôi.
Gần như chỉ trong giây lát tôi
 đã mất đi tri giác, nhận ra nguy
 hiềm nhưng đã không kịp nữa.
Khi tỉnh lại lần nữa, xung
 quanh tôi là một màu đen kịt, xung
 quanh yên tĩnh đến mức gần như
có thể nghe thấy tiếng kim rơi
 xuống đất.
Sau khi hoảng hốt mấy phút
 đồng hồ thì tôi tỉnh táo lại, người
 bắt cóc tôi vẫn để tôi sống, nhất
 định là có mục đích, dựa vào thân
 phận mợ chủ nhà họ Phó của tôi,
 có thể là vì tiền, hoặc là dùng tôi để
 uy hiếp Phó Thắng Nam.
Nhưng bất kề thế nào, hiện tại
 tôi vẫn không nguy hiểm đến tính
 mạng.
Dần dần tỉnh táo lại, có lẽ là
 nửa tiếng sau, tôi nghe thấy âm
 thanh chói tai, sau đó ánh sáng lóa
 mắt chợt chiếu tới.
Kế tiếp truyền tới giọng nói
 của một người đàn ông trung niên:
 “Cô ta tỉnh lại.”
Tia sáng vô cùng chói mắt,
 một lúc lâu sau tôi mới thích ứng
 được, nhìn quanh một vòng, thế
 mới biết vừa rồi tôi bị nhốt trong
 một thùng đựng hàng, nhìn người
 đàn ông đứng cách ba mét trước
 mặt, bởi vì đứng ngược sáng nên
 tôi không thấy rõ dáng vẻ của ông ta.
Nhưng thân hình của ông ta
 hơi mập, giọng nói khàn khàn ồm
ồm, có thể đoán được là đàn ông
 trung niên, trên người có mùi nước
 hoa, bình thường chỉ có đàn ông
 có chút thành tựu mới xịt nước hoa
 như vậy.
Người đàn ông này không
 phải côn đồ lưu manh gì, mà là một
 ông chủ công ty hoặc thành phần
 trí thức.
“Cô ta tình rồi, che mắt cô ta
 lại, dẫn đi” Người đàn ông lên
 tiếng, sau đó một người đàn ông
 thân hình nhỏ gầy đi tới, bọn họ
 che mặt, tôi không thấy rõ mặt mũi.
Đầu tôi vẫn rất choáng váng,
 tuy rằng có thể nhìn rõ hoàn cảnh
 xung quanh, nhưng cơ thề căn bản
 không nhúc nhích được, bọn họ bịt
 kín mắt tôi, sau khi bị kéo đi một
 lúc lâu, hình như tôi bị đẩy vào một
 căn phòng.
Sau đó tôi được cời bịt mắt, tôi
 khôi phục chút thể lực, giọng hơi
 khàn mờ miệng: “Các người là ai,
 bắt tôi tới đây làm gì?”
Người đàn ông thân hình nhỏ
 gầy không mờ miệng, nhưng người
 đàn ông trung niên lại lên tiếng nói:
 “Cô Thẩm đừng căng thẳng, chúng
 tôi mời cô tới xem một trò vui, xem
xong chúng tôi sẽ đưa cô về.”
Sau đó bọn họ đóng sầm cửa
 lại, tôi bị trói tay trói chân, ngồi trên
 một chiếc giường cũ nát, giãy giụa
 vài cái thấy không có tác dụng, tôi
 liền từ bỏ.
Trong căn phòng vốn mờ tối
 đột nhiên vang lên âm thanh nói
 chuyện.
“Thắng Nam, anh đã nói, anh
 sẽ ly hôn với chị ta sau đó lấy em
 mà, đừng đề em chờ quá lâu, được
 không?”
Giọng nói này… Là Lâm Hạnh Nguyên ư?
“Hạnh Nguyên, em đừng làm
 loạn.” Giọng nói của Phó Thắng
 Nam nghe vào hình như không
 giống với bình thường, có chút
 giống dáng vẻ uống nhiều.
Sao tôi phải nghe bọn họ nói
 chuyện? Ai muốn tôi nghe những
 thứ này?
“Thắng Nam, có phải anh yêu
 chị ta rồi không? Vì vậy mới không
 muốn ly hôn với chị ta?” Nghe
 giọng nói có chút nóng nảy, giống
 như hai người có chút mờ ám.
Sau đó âm thanh sột soạt
 truyền đến, chắc là tiếng cời quần
 áo, Phó Thắng Nam có chút nhẫn
 nhịn mở miệng: “Hạnh Nguyên, em
 đừng làm loạn, anh đã kết hôn với
 cô ấy rồi.”
“Kết hôn thì sao? Anh không
 thích chị ta mà, chẳng phải anh
 Thắng Nam đã nói, anh rất yêu em
 sao? Cơ thể em khỏe rồi, chúng ta
 lại sinh một đứa bé nhé, được
 không?”
“Hạnh Nguyên…”
Sau đó là tiếng nam nữ đứt
 quãng hòa vào nhau, tôi nhắm chặt
 mắt khống chế bản thân không
 nghe những âm thanh này.
Nhưng càng không muốn
 nghe thì âm thanh này càng lớn,
 càng dẳn vặt người ta.
Lâm Hạnh Nguyên càng kêu
 lớn tiếng, cả người tôi càng run dữ
 dội hơn, thậm chí bắt đầu buồn nôn.
Tôi biết, tôi luôn biết quan hệ
 giữa Lâm Hạnh Nguyên và Phó
 Thắng Nam, tôi không hề cảm thấy
 bất ngờ khi bọn họ xảy ra quan hệ,
 nhưng tôi không ngờ đến, tôi sẽ
 nghe thấy âm thanh bọn họ củi
 khô bốc lửa, tôi căn bản không
 muốn biết bọn họ hòa vào nhau
 thế nào.
Kéo dài một lúc lâu, tôi đã nôn
 hết mọi thứ trong dạ dày ra ngoài,
 cả người như bị rút hết sức lực, đau
 như thể có ngàn vạn con kiến đang
 cắn xé trên người.
“Cô Thẩm, vờ kịch vừa rồi có
 đặc sắc không?” Cửa phòng bị mờ
 ra, người đàn ông mập mạp dỉ tới,
 trong giọng nói rõ ràng mang theo
 ý cười, cực kỳ buồn nôn.
Tôi nhìn ông ta, không thấy rõ
 mặt ông ta, nhìn thằng vào mắt
 ông ta, chán ghét nói: “Lâm Hạnh
 Nguyên bảo các người làm à?”
 Ngoại trừ cô ta, tôi không biết
 còn có ai sẽ làm chuyện độc ác
 như vậy.
“Có quan trọng không?” Ông
 ta cưỡi vui vẻ: “Có thể để cô Thẩm
 nghe được vờ kịch đặc sắc như
 vậy, có lẽ tâm trạng của cô Thẩm
 rất đặc biệt.”
“Các người muốn gì?” Chỉ sợ
 bắt tôi tới không chỉ để khiến tôi
 buồn nôn đơn giản như vậy.
“Thông minh.” Người đàn ông
 mập mạp lên tiếng, tiếp tục nói:
 “Nghe nói năm nay cô Thẩm phụ
 trách việc kiểm toán của tập đoàn