Trong lúc nhất thời tôi không
 nhịn được, “Ọe” một tiếng nôn ra,
 chạy tới nhà vệ sinh, nôn hết toàn
 bộ những thứ vừa ăn, dạ dày càng
 khó chịu hơn.
“Không ngon à?” Sau lưng
 truyền tới giọng nói rét căm căm,
 tôi sững sờ, quay đầu nhìn Phó
 Thắng Nam đứng ở cửa.
Tôi vội vàng lắc đầu nói:
 “Không phải, có thể do em đã đói
 bụng cả ngày, bây gið tự nhiên ăn
 gì đó, dạ dày không chịu được nên
 mới buồn nôn.
Anh đỡ tôi dậy, kéo tôi lên lầu
 hai, tôi có hơi ngơ ngác.
“Sao thế?”
Anh cởi âu phục trên người ra,
 sau đó đổi sang một bộ quần áo
 bình thường, nhìn tôi nói: “Thay
 quần áo, muốn ăn gì chúng ta ra
 ngoài ăn.”
Tôi sững sờ, vội vàng mờ
 miệng nói: “Em không đói bụng, ra
 ngoài cũng ăn không vào, em
 không đi đâu.”
Nhưng, hình như lời tôi nói
 không có tác dụng gì, anh nhìn tôi,
 không hề cho tôi từ chối mà nói:
 “Tôi chờ cô ở bên ngoài.”
Nói thật, tôi thật sự không đói
 bụng, nhưng… Suy nghĩ một chút,
 cuối cùng tôi vẫn thay đồ, cùng
 anh ra ngoài.
Thành phố Giang Ninh vào lúc
 bảy tám giờ tối tiếng người ồn ào,
 vô cùng náo nhiệt, Phó Thắng Nam
 lái xe, liếc mắt nhìn tôi một cái rồi
 nói: “Muốn ăn gì?”
Tôi suy nghĩ rồi trả lời: “Thanh
 đạm một xíu.”
Có lẽ do đã tới thời điểm nôn
 nghén nên tôi luôn cảm thấy rất
 ghét mùi tanh.
Anh khẽ gật đầu, tôi nhìn
 gương mặt anh tuấn dịu dàng của
 anh, đột nhiên phát hiện, đây là
 ngày ở chung hòa hợp nhất của tôi
 và Phó Thắng Nam từ khi kết hôn
 tới nay.
Có giây lát tôi đã tham lam
 nghĩ, nếu có thể vĩnh viễn như vậy
 thì thật tốt, một nhà ba người
 chúng tôi cứ như vậy mà yên bình
 sinh hoạt, hạnh phúc bao nhiêu.
Xe dừng lại trước cửa quán
 cháo Bách Thảo, tôi xuống xe, trực
 tiếp vào quán tìm chỗ ngồi, có lẽ
 do buổi tối nên người tới không
 nhiều lắm.
Tôi vừa ngồi xuống, nhân viên
 phục vụ đã đưa menu cho tôi, Phó
 Thắng Nam đã ăn xong, khẩu vị tôi
 lại không tốt lắm nên chỉ gọi mấy
 món ăn vặt và một phần cháo bí đỏ.
Điều khiến tôi bất ngờ là sau
 khi Phó Thắng Nam đỗ xe, lúc đi
 vào còn dẫn theo hai người, là Lâm
 Hạnh Nguyên và Kiều Cảnh Thần.
Tình cðờ gặp? Hay là đã hẹn trước?
Thấy tôi đã ngồi xuống, ba
 người Phó Thắng Nam di về phía
 tôi, nhìn thấy tôi, sắc mặt Lâm
 Hạnh Nguyên thay đổi, sau đó
 không nói nhiều, vốn dĩ là bàn bốn
 người, vì tôi ngồi xuống trước nên
 Lâm Hạnh Nguyên nhanh chân
 hơn Phó Thắng Nam một bước, cô
 ta ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi
 đáng yêu nói: “Chị Thẩm, em ngồi
 bên cạnh chị không sao chứ?”
Tôi có thể nói có sao hả?
 Không thề. Vì vậy tôi im lặng.
“Chọn món gì rồi?” Phó Thắng
 Nam mờ miệng, nhận lấy menu
trong tay nhân viên phục vụ, hỏi tôi.
Tôi mờ miệng: “Mấy món ăn
 vặt và một phần cháo.”
Anh gật đầu, cúi đầu chọn
 mấy món, Kiều Cảnh Thần bĩu môi
 nói: “Anh ba à, anh đừng gọi cho
 tôi, tôi không thấy ngon miệng.”
Phó Thắng Nam gật đầu, sau
 đó đưa menu cho nhân viên phục
 vụ.
Vì vậy ba người bắt đầu trò
 chuyện, chủ đề trò chuyện của bọn
 họ tôi không chen vào được, dứt
 khoát giữ im lặng.
Nhân viên phục vụ bưng cháo
 lên, là cháo bí đỏ, vừa đặt xuống thì
 Phó Thắng Nam đã rất tự nhiên
 kéo tới trước mặt Lâm Hạnh
 Nguyên, giọng nói trầm thấp cuốn
 hút: “Chọn cho em đó, ăn một
 chút, ấm dạ dày.”
Mặt mày Lâm Hạnh Nguyên
 tràn đầy tươi cười: “Em biết anh
 Thắng Nam hiểu em nhất mà, biết
 em thích nhất là cháo bí đỏ.”
Cảnh tượng ăn ý này khiến tôi
 đau đớn.
Bởi vì được anh đặt trong lòng,
 được anh hiểu tỉ mỉ, tình yêu dịu
dàng đến tận xương tủy là vinh
 hạnh mà cả đời này tôi cũng không
 thể nhận được.
“Chị Thẩm, chị chọn cháo gì
 vậy? Hay là chúng ta ăn chung
 nhé, cháo bí đỏ của quán bọn họ
 rất ngon, trước kia anh Thắng Nam
 thường xuyên dẫn em tới.” Vừa nói
 chuyện, Lâm Hạnh Nguyên vừa
 đặt cháo trước mặt tôi.
Tôi lắc đầu, đầy cháo trờ về,
 cười nói: “Tôi cũng chọn, chờ thêm
 lát nữa là được rồi.”
Thấy vậy, cô ta cũng không
 nhiều lời, tiếp tục trò chuyện chủ
đề mà tôi không xen vào được với
 hai người đàn ông.
Chẳng bao lâu, đồ ăn và cháo
 đều lên đủ một lượt, thấy tôi cũng
 chọn cháo bí đỏ, Lâm Hạnh
 Nguyên cười cực kỳ ngây thơ nói:
 “Chị Thẩm, chị cũng thích cháo bí
 đỏ à, em lén nói cho chị biết nhé,
 cháo anh Thắng Nam nấu ngon
 lắm đấy”
Nói xong, cả người cô ta kề
 sát vào tôi, đầu ghé bên tai tôi, tôi
 không thích người ta dựa vào mình
 quá gần, nhíu mày hơi nhích người.
“Ôi chao.” Đột nhiên, bát cháo
bí đỏ đã ăn vài miếng trước mặt tôi,
 chẳng biết tại sao lại đồ hết lên
 người tôi, vương vãi khắp nơi.
Vì bị bỏng nên tôi đứng dậy
 theo bản năng, không ngờ rằng va
 phải Lâm Hạnh Nguyên kề sát
 mình, cô ta đau tới mức kêu lên
 một tiếng.
Tôi không kịp xin lỗi, thò tay
 lấy khăn giấy lau cháo trên đùi, lúc
 ra ngoài bị Phó Thắng Nam giục,
 cho nên tôi chỉ mặc một bộ váy
 liền, quần áo mỏng manh, da bị
 nóng đỏ hơn phân nửa.
Lau cháo trên người gần xong,
 tôi quay đầu lại mới thấy Phó
 Thắng Nam đang cúi đầu, cần thận
 lau máu mũi cho Lâm Hạnh
 Nguyên.
Có lẽ là vừa nãy tôi đứng dậy
 quá nhanh, đập vào mũi Lâm Hạnh
 Nguyên, cho nên…
Kiều Cảnh Thần lấy khăn giấy
 tới, đưa cho Phó Thắng Nam, nhìn
 tôi nhíu mày, giận dữ nói: “Cô
 Thẩm ra ngoài không bao giờ
 mang mắt theo hả?”
Tôi sửng sốt, trong lúc nhất
 thời không biết nên nói gì.
Nhìn ánh mắt sưng đỏ của
Lâm Hạnh Nguyên, cùng máu mũi
 đã được giải quyết gần như xong,
 tôi dẫn chua xót trong lòng, mờ
 miệng nói: “Cô Lâm, xin lỗi cô.”
Cháo bí đỏ vừa nãy, tôi căn
 bản không đụng phải, ngoại trừ
 Lâm Hạnh Nguyên dựa vào tôi gần
 nhất, tôi không thể nghĩ ra còn có
 ai nhàm chán như vậy đầy cháo về
 phía tôi.
“Không sao đâu, chị Thẩm, lần
 sau chị cần thận một chút.” Lâm
 Hạnh Nguyên nói xong, đỏ mắt
 nhìn Phó Thắng Nam nói: “Anh
 Thắng Nam, cháo đổ rồi, em cũng
không muốn ăn nữa, anh ra ngoài
 đi dạo với em được không?”
Phó Thắng Nam nhíu mày,
 nhìn mấy món ăn vặt chưa động
 vào miếng nào trên bàn, nói: “Ăn
 chút gì rồi đi.”
Vì vậy, trong trận chiến không
 tiếng động này, căn bản không ai
 chú ý tới tôi đã bị bỏng, thậm chí
 không ai phát hiện ra cháo đã đồ
 lên người tôi.
Tôi đứng một bên, đột nhiên
 cảm thấy mình vừa dư thừa vừa
 buồn cười.
“Em đi trước.” Vứt xuống một
 câu, tôi xoay người rời khỏi quán,
 ngực như bị lưỡi dao lạnh lẽo trong
 ngày đông đâm vào, không rút ra
 được, đau đớn không thôi.
Thượng đế thật không công
 bằng, lúc ông ấy tặng quà, có vài
 cô gái được tặng kẹo, niềm vui, sự
 thành toàn, mà có vài cô gái lại
 được tặng đau khổ và tra tấn.
“Thẩm Xuân Hinh” Sau lưng
 truyền tới giọng nói trầm thấp giận
 dữ, tôi quay đầu lại, Phó Thắng
 Nam đã ra ngoài theo.
Nhìn tôi, anh nhíu mày, mơ hồ
 tức giận nhưng nhẫn nhịn nói: “Cô
 đang làm gì vậy?”