Xem ra anh đã nhìn thấy tin
 nhắn của tôi rồi, cúp điện thoại, tôi
 không ngủ được, lại không có
 chuyện gì đề làm, dứt khoát trực
 tiếp đến phòng sách của Phó
 Thắng Nam.
Lúc trước công việc bận quá,
 tôi rất ít khi có thời gian đến phòng
 sách đọc sách, hiếm khi được nghỉ
 ngơi, tôi có thể trộm lười một xíu.
Phòng sách của Phó Thắng
Nam rất lớn, có rất nhiều loại sách,
tôi vô cùng nhàm chán lật mấy
 quyển có hình xem một lát, chẳng
 bao lâu đã đau lưng.
Tôi đành đặt quyền sách trong
 tay xuống, đi loanh quanh trong
 phòng sách, vô tình nhìn thấy
 trong góc phòng có một cái tủ nhỏ,
 trông khá cũ Kĩ.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, tôi
 mỡ ra xem, tìm thấy vài tấm ảnh,
 những bức hình này đã cũ rồi,
 nhưng có thể nhìn ra, hình như đều
 là ảnh của Phó Thắng Nam khi còn bé.
Tôi chưa từng thấy cha mẹ
 của Phó Thắng Nam, trong tấm
 ảnh ố vàng là một đôi nam nữ trẻ
 tuổi ôm một đứa bé trong ngực,
 mặt mày tươi cười.
Gương mặt của người đàn ông
 có vẻ giống Phó Thắng Nam,
 tương tự với ông nội, chắc là cha
 của Phó Thắng Nam, người phụ nữ
 dịu dàng nền nã, chắc là mẹ của
 Phó Thắng Nam.
Tiếp tục lật, tôi cảm thấy có
 chút kỳ lạ, trong mấy tấm ảnh sau,
 đứa bé cha mẹ Phó Thắng Nam
 ôm trong ngực biến thành một cô
 bé, tôi có chút nghỉ hoặc, tôi lật lại
xem thử, phát hiện trong vài tấm
 hình quả thật người đứng bên cạnh
 cha mẹ Phó Thắng Nam chính là
 một cô bé hai, ba tuổi.
Lúc trước ông nội từng nói,
 cha mẹ của Phó Thắng Nam chỉ có
 một đứa con trai là Phó Thắng
 Nam, hình như không có con gái,
 về phần người chú hai thì càng cả
 đời không có con cái, lại càng
 không thể là con gái của bọn họ.
Vậy cô bé trong tấm ảnh là ai?
 Bởi vì không nghĩ ra, tôi đoán
 có thể là đứa bé nhà hàng xóm
 trước kia, không nghĩ nhiều, tôi lại
 lật tiếp.
Bức ảnh sau chụp Phó Thắng
Nam đi học, ông nội rất có lòng, ghi
lại từng quá trình trưởng thành của
 anh.
Lật tới phía sau, tôi nhìn thấy
 một bức ảnh tập thể, thoạt nhìn
 chụp chưa được mấy năm, Lâm
 Hạnh Nguyên, Trịnh Tuấn Anh và
 Kiều Cảnh Thần đều có mặt,
 nhưng trên tấm ảnh còn có một
 người.
Là một cậu bé mặt mày thanh
 tú, trông sáng sủa nhiệt tình, bọn
 họ đều là con cưng của trời, cực kỳ
đẹp trai, nhưng thần sắc của cậu
 bé này không tốt, thoạt nhìn có
 chút bệnh tật, bởi vì không quen
 nên tôi cũng không nghiên cứu tỉ mỉ.
Giữa bốn cậu bé là một cô bé,
 tôi biết cô bé đó, là Lâm Hạnh
 Nguyên, lúc đó Lâm Hạnh Nguyên
 còn có chút trẻ con, trông rất ngây
 thơ đáng yêu.
Vừa nhìn đã biết là công chúa
 nhỏ được nâng niu trong lòng bàn
 tay, đúng là hạnh phúc.
Xem xong ảnh, trong lòng tôi
 hơi buồn phiền, Lâm Hạnh Nguyên
 và Phó Thắng Nam quen biết
 nhiều năm như vậy, tôi gặp Phó
 Thắng Nam chỉ mới hai năm.
Nếu không phải lúc đó bà
 ngoại bị bệnh, đến bước đường
 cùng nên mới dẫn tôi đi tìm ông
 Phó, tôi cũng không thể gả cho
 Phó Thắng Nam.
Nói tiếp thì, tôi chỉ dựa vào bà
 ngoại và ông Phó mới được gả cho
 Phó Thắng Nam, anh không có
 tình cảm gì với tôi cũng đúng.
Chuyện đã qua lâu vậy rồi, tôi
 chưa từng nghĩ kĩ tại sao bà ngoại
 lại quen với ông Phó. Theo lý
thuyết, nhà họ Phó là gia đình
 quyền thế, bà ngoại là một bà lão
 sống ở nông thôn, sao hai người lại
 quen nhau chứ?
Nghĩ quá nhiều chuyện, tôi
 không khỏi hơi thất thần.
Lần này tôi ð lại phòng sách
 của Phó Thắng Nam tới khuya,
 không biết có phải do mang thai
 hay không, cả ngày không ăn gì
 nhưng tôi vẫn không cảm thấy đói,
 chỉ là dạ dày khó chịu.
Xuống lầu, tôi lục lọi trong
 phòng bếp cả buổi, cũng may, số
 nguyên liệu nấu ăn mà Hoàng
Nhược Vi đưa tới lúc trước đủ
 nhiều, mò cả buổi, thấy trong tủ
 lạnh còn dưa leo, tôi có chút lười
 biếng, không muốn nấu cơm, dứt
 khoát rửa dưa leo chuẩn bị ăn qua
 loa để giải quyết bữa tối cho xong.
Tôi không để ý Phó Thắng
 Nam đã về, đến khi tôi cầm quả
 dưa leo ướt nhẹp ra ngoài mới nhìn
 thấy người đàn ông trong phòng
 khách.
Anh về khi nào vậy?
Nghe thấy động tĩnh, Phó
 Thắng Nam quay đầu lại, đôi mắt
 đen nhìn dưa leo trong tay tôi, lông
mày anh tuấn cau lại, giọng nói
 trầm thấp: “Cô dùng nó làm gì?”
Tôi sững sờ, đương nhiên nói:
 “Ăn đó.” Thứ này trừ ăn ra còn có
 thể làm gì?
Phó Thắng Nam cười khẩy:
 “Tôi không thỏa mãn cô à? Cô còn
 cần nó?”
Tôi có chút không theo kịp
 mạch suy nghĩ của anh, cái gì gọi
 là tôi cần dùng nó?
Anh đứng dậy đi về phía tôi,
 sắc mặt khó lường, tôi có chút
 không hiểu anh làm sao, giơ dưa
 leo trong tay, nhìn anh nói: “Anh
\g tài, phu…n có thai rồi Chương 30: Quá khứ của anh
muốn một quả à?” Vừa rồi tôi thuận
 tay rửa hai quả.
Ánh mắt của Phó Thắng Nam
 trở nên cực kỳ thâm thúy: “Không
 cần!” Nói xong, anh lấy dưa leo
 trong tay tôi, ném sang một bên,
 một tay ôm eo tôi, một tay xoa môi tôi.
Tôi có ngốc cũng biết bây giờ
 anh muốn gì, theo tiềm thức muốn
 né tránh, bị anh dùng sức ôm chặt,
 giọng nói anh trầm thấp khàn
 khàn: “Đã mấy ngày, có lẽ được rồi.
Câu này rất khó hiểu.
“Phó… Á!” Giọng nói bị anh
 chặn lại, tôi đưa tay, thử đầy anh ra,
 nhưng nam nữ khác biệt, sức anh
 mạnh, tôi căn bản không đẩy được.
Trong không khí bắt đầu lan
 tràn hơi thờ mập mờ, tôi mở to hai
 mắt nhìn anh.
“Phó Thắng Nam, đừng…”
“Phó Thắng Nam, vẫn chưa
 được, sẽ bị viêm nhiễm.”
Lâm Hạnh Nguyên sẩy thai
 chưa lâu, anh không đụng vào
 được, mà tôi cũng như vậy, anh
 như thế thật ra tôi có thể đoán được.
“Phó… Á!” Giọng nói bị anh
 chặn lại, tôi đưa tay, thử đầy anh ra,
 nhưng nam nữ khác biệt, sức anh
 mạnh, tôi căn bản không đẩy được.
Trong không khí bắt đầu lan
 tràn hơi thở mập mờ, tôi mở to hai
 mắt nhìn anh.
“Phó Thắng Nam, đừng…”
“Phó Thắng Nam, vẫn chưa
 được, sẽ bị viêm nhiễm.”
Lâm Hạnh Nguyên sẩy thai
 chưa lâu, anh không đụng vào
 được, mà tôi cũng như vậy, anh
 như thế thật ra tôi có thể đoán được.
 Thấy anh không có hành
 động gì, tôi hơi sốt ruột: “Phó
 Thắng Nam, bác sĩ nói phải một
 tháng, cầu xin anh.”
Tôi muốn khóc.
Có lẽ anh nhận ra cầu xin
 trong giọng nói của tôi, anh từ từ
 dừng động tác, không nói gì ôm tôi
 vào ngực thật chặt, cánh môi lành
 lạnh khẽ đặt lên xương quai xanh
 của tôi.
Một lúc lâu sau, hơi thở của
 anh bình thường trờ lại rồi mới
 buông tôi ra, ánh mắt u ám nói:
 “Đói bụng sao?”
Tôi có chút lúng túng, bởi vì
 vừa rồi bụng tôi rất không biết điều
 kêu lên, tôi gật đầu, lúng túng cười
 nói: “Cả ngày không ăn gì.”
Phó Thắng Nam sững sờ, sau
 đó nhìn quả dưa leo kia, ánh mắt
 phức tạp nhìn tôi: “Vừa rồi cô định
 ăn dưa leo à?”
Tôi gật đầu: “Mùi dầu khói
 trong bếp quá nặng, em không
 muốn nấu cơm, vì vậy rửa hai quả
 dưa leo.”
Anh rũ mắt, khóe miệng hơi
 nhếch lên, nhìn tôi như cười, hoặc
 như bất đắc dĩ.
Một lúc lâu sau, anh đứng dậy
 đi vào phòng bếp, lúc bước ra
 trong tay cầm một tô mì, bên trên
 còn có hai quả trứng gà.
Thấy tôi ngơ ngác nhìn anh,
 lông mày anh tuấn của anh
 nhướng lên: “Lại đây ăn hết.