Vốn dĩ tôi cho rằng, đối với
 Phó Thắng Nam mà nói, chuyện tôi
 phá thai, chỉ là tạm thời tức giận,
 nói không chừng anh thấy Lâm
 Hạnh Nguyên không làm loạn nữa,
 anh sẽ bỏ qua chuyện này.
Nhưng tôi không ngờ rằng,
 gút mắc giữa tôi và Phó Thắng
 Nam bây gið mới bắt đầu.
Trong biệt thự không có ai, bởi
 vì chuyện đứa bé mà Phó Thắng
 Nam luôn không về biệt thự, anh
 không trở về, tôi cũng vui vẻ được
 nhàn rỗi.
Để làm cho trọn vẹn, cơ bản
 tôi đều ở biệt thự không bước chân
 ra khỏi nhà, cần gì thì gọi Hoàng
 Nhược Vi đưa tới chỗ tôi.
Buổi chiều, Hoàng Nhược Vi
 bỏ đồ vào trong tủ lạnh, sau khi
 dặn tôi phải ăn thế nào, cô ấy đi
 đến bên cạnh tôi nói: “Giám đốc,
 tiền của bệnh viện nhân dân đã
 chậm mấy ngày, bên phía tài vụ
 luôn hỏi thăm, cô xem nếu không
 thì cô gọi điện cho viện trường Lâm
 được không?”
Tôi ôm sầu riêng trong tay ăn
 vài miếng, thật sự không chịu nổi
 cái mùi này, dứt khoát ném vào
 trong thùng rác, nhìn thấy Hoàng
 Nhược Vi còn ngoan ngoãn đứng
 đó, tôi ra hiệu cho cô ấy ngồi
 xuống, lau tay rồi nói: “Bên phía
 viện trường Lâm đã kéo dài mấy
 ngày rồi?”
“Khoảng hai ba ngày.” Cô ấy
 dừng lại một chút, nói: “Không lâu
 lắm, nhưng bên này tài chính khá
 lớn, vốn dĩ công ty định dùng nó để
 khai thác thị trường mới. Bây giờ bị
 trễ, làm ảnh hường đến lợi nhuận
của công ty trong quý tới.”
Tôi gật đầu, vốn lưu động của
 tập đoàn Phó Thiên khá nhanh, bất
 kỳ một đối tác nào trả tiền chậm
 đều tạo thành ảnh hưởng, vốn dĩ
 bên phía viện trường Lâm là một
 khoản tiền không nhỏ, cho dù số
 tiền đó không dùng đề đầu tư, đặt
 trong ngân hàng, hai ba ngày cũng
 có không ít tiền lời.
Dừng một chút, tôi nói: “Viện
 trường Lâm là người luôn giữ lời,
 mấy ngày nay tôi đều ở nhà tĩnh
 dưỡng cơ thể, quên mất việc này,
 trách nhiệm ở chỗ tôi, cô nói với
 bên tài vụ, đợi cơ thể tôi tốt lên một
xíu, tôi sẽ lập tức trở lại xử lý.”
 “Vâng.” Hoàng Nhược Vi đáp,
đứng dậy chuẩn bị đi nấu cơm.
Tôi mỡ điện thoại nhìn tin
 nhắn bà Lâm gửi tới: “Sức khỏe
 của cô Thẩm đã tốt hơn chút nào
 chưa? Tài chính bên phía Vinh
 Phát đã quay vòng xong, chuyện
 lần này cảm ơn cô.”
Xem ra bên phía viện trường
 Lâm không còn vấn đề gì nữa, tôi
 có thể sớm đi làm, gõ mấy chữ trả
 lời, tôi gọi điện thoại cho viện
 trường Lâm, hẹn thời gian thanh
 toán về ký hợp đồng hoàn công.
Xong xuôi, Hoàng Nhược Vị
 cũng đã nấu ăn xong, cô ấy có việc
 gấp phải đi trước, tôi cũng không
 giữ cô ấy lại ăn cơm, nhìn thấy cô
 ấy vội vội vàng vàng, tôi mờ miệng
 nói: “Sức khỏe của tôi gần như đã
 hồi phục lại, ngày mai cô đến công
 ty xử lý mọi chuyện đi, ngày mai tôi
 hẹn viện trưởng Lâm, vừa khéo giải
 quyết xong chuyện này.”
Cô ấy nhìn tôi một cái, có chút
 lo lắng nói: “Cô xác định không sao
 chứ? Không phải nói, sau khi phá
 thai cần nghỉ ngơi nửa tháng ư, bây
 giờ cô mới nghỉ mấy ngày?”
Tôi cười: “Cô thấy tôi giống
 như có chuyện gì hả? Hơn nữa nếu
 bên viện trưởng Lâm, tôi không ra
 mặt, việc này phải tiếp tục trì hoãn,
 công ty tổn thất bao nhiêu? Đến
 lúc đó Phó Thắng Nam sẽ không
 chỉ lạnh lùng với tôi đơn giản như vậy.
Vốn dĩ cũng không phá thai, ở
 nhà mỗi ngày sẽ chậm trễ rất nhiều
 chuyện, bụng lại càng ngày càng
 to ra, nếu tôi còn không nói chuyện
 rõ ràng với Phó Thắng Nam, chỉ sợ
 rắc rối sẽ lớn hơn.
 Bây giờ tôi chỉ có thể nắm
 chặt thời gian, xử lý ổn thỏa mọi
 việc, sau đó tìm thời cơ rời khỏi
 thành phố Giang Ninh.
Thấy tôi nói vậy, cô ấy thở dài
 bảo: “Được rồi, nhưng cô vẫn phải
 lấy sức khỏe làm trọng.”
Tiễn Hoàng Nhược Vi đi, tôi
 quay lại bàn cơm tiếp tục ăn, ăn
 cơm một mình thật là một chuyện
 nhàm chán, nhưng bây giờ sắc trời
 đã tối, tôi cũng lười ra ngoài.
Tôi ăn qua loa vài miếng rồi trở
 lại phòng ngủ, Phó Thắng Nam
 không về, tôi lại không có chuyện
gì làm, cho nên mấy ngày nay chỉ ở
 nhà đọc sách, lên mạng tìm nhà ở
 thành phố Yên Tích, sau này nếu
 định cư ð Yên Tích, hai mẹ con
 chúng tôi cũng phải tìm một chỗ
 thoải mái mới được.
Bất thình lình có điện thoại gọi
 tới, tôi ngần người, thấy thông báo
 là Vũ Linh liền nhận điện thoại, tôi
 còn chưa lên tiếng thì bên tai đã có
 tiếng gầm rú.
“Con nhóc chết tiệt kia, cậu
 phá thai rồi hả?”
Bây gið mới mấy ngày, sao cô
 ấy đã biết rồi, tôi “ừ” một tiếng, nói
vào trong điện thoại: “Sao cậu biết?”
Vũ Linh tức phát điên: “Sao tớ
 biết ư? Cậu còn không biết xấu hổ
 mà hỏi tớ à? Có phải cậu căn bản
 không xem tớ là bạn? Chuyện lớn
 như vậy, cậu không nói tiếng nào
 đã làm rồi.”
Cô gái này mà trở nên cáu
 kỉnh thì quả thực không thể nào
 chống chọi, tôi ôm trán, có chút
 đau đầu nói: “Chẳng phải là vì tớ
 sợ đêm dài lắm mộng à? Vì vậy tốc
 chiến tốc thắng, vốn dĩ tớ cũng
 định nói cho cậu biết, nhưng nghĩ
tới gần đây cậu bận rộn, tớ định
 mấy ngày nữa mới nói cho cậu
 biết.”
“Bớt nói nhảm cho tớ nhờ, cái
 gì mà tốc chiến tốc thắng chứ,
 chuyện cậu phá thai tớ không
 phản đối, nhưng cậu phẫu thuật
 không cần ngưỡi chăm sóc ư? Cậu
 không thèm ho he một tiếng đã
 làm, lỡ như gặp chuyện bất trắc thì
 sao bây giờ?” Cô ấy quá sốt ruột
 nên nhanh mồm nhanh miệng nói
 hết những lời trong lòng.
Có điều tôi biết cô ấy lo tôi
 gặp chuyện không may, trong lòng
tôi ấm áp, yên tĩnh nghe cô ấy om
 sòm cả buồi mới mở miệng nói: “Vũ
 Linh à, tớ dự định ly hôn với Phó
 Thắng Nam, có thể sau này sẽ rời
 khỏi thành phố Giang Ninh, cậu
 muốn đi với tớ không?”
Tạm thời không nói chuyện
 đứa bé cho cô ấy biết, bây giờ đã
 đến nước này rồi, nói cũng không
 có tác dụng gì, nhưng việc rời đi thì
 phải nói, Vũ Linh định cư ở thành
 phố Giang Ninh là vì tôi, nếu như
 tôi âm thầm bỏ đi, chắc chắn sau
 này cô ấy sẽ mặc kệ tôi.
Bên kia đầu dây điện thoại
 trầm mặc một lúc mới nói: “Khi nào
 thì đi, định đến thành phố nào?”
“Trong mấy tháng này, tớ nghĩ
 Yên Tích khá ổn, tớ muốn đến đó
sống.”
Tôi vừa nói xong, cô ấy đã mờ
 miệng nói: “Được, tớ biết rồi.”
Sau đó không còn câu tiếp
 theo nữa, vốn dĩ tôi cho là cô ấy
 biết chuyện gì đó, thấy cô ấy
 không nói lời nào, tôi tường rằng
 không còn việc gì nữa, vừa định
 cúp điện thoại thì Vũ Linh đã lên
 tiếng: “Tới quán bar đón người đàn
 ông của cậu đi, anh ta say như chết rồi.
Tôi sửng sốt: “Phó Thắng Nam
 ư?”
Cô ấy tức giận: “Trừ anh ta ra
 cậu còn mấy người đàn ông nữa?”
Tôi không còn gì để nói. Sao
 Phó Thắng Nam lại chạy đi uống
 rượu chứ? Cúp điện thoại, tôi thu
 xếp một chút, khoác thêm áo rồi lái
 xe đến quán bar của Vũ Linh.
Quán bar cách biệt thự không
 xa, hơn mười phút sau tôi đã đến nơi.
Vũ Linh đang đứng trước quầy
 bar, thấy tôi đến thì cạn lời nói:
“Trong phòng trên lầu, đã say như
 chết rồi.”