Đi vào phòng bệnh của Lâm Hạnh
 Nguyên, cô ta đã ngủ rồi, trong phòng còn
 có thêm một người phụ nữ trung niên, là
 hộ lý mà Phó Thắng Nam thuê, thấy tôi, bà
 chỉ chào hỏi qua loa, Phó Thắng Nam dặn
 bà ở lại đây chăm sóc cho Lâm Hạnh
 Nguyên, vậy thì tôi không cần ở lại nữa.
Rời khỏi bệnh viện, tôi trực tiếp bắt xe
 về biệt thự.
Giằng co cả đêm, trở lại biệt thự thì
 trời đã rạng sáng, có thề do mang thai nên
 tôi khá thích ngủ, trở lại phòng ngủ, thật sự
 buồn ngủ không chịu được, tôi trực tiếp lên
 giường ngủ.
Trong cơn mê, tôi bị mùi thuốc lá nồng
nặc làm cho sặc tới tỉnh, loáng thoáng nhìn
 thấy một bóng đen đang ngồi bên giường.
 Tôi hơi kinh ngạc, tỉnh táo thêm một chút
 mới nhìn rõ là Phó Thắng Nam.
Không biết anh trở về từ lúc nào, trong
 phòng ngủ đầy khói dày đặc, cửa sổ đóng
 hết lại, giữa ngón tay thon dài của anh còn
 đang kẹp một điếu thuốc lá, không biết
 anh đã hút bao nhiêu, nhưng xem tình hình
 này có lẽ số lượng cũng không ít.
“Anh về rồi.” Tôi mờ miệng, ngồi thẳng
 người dậy, ngước mắt nhìn anh.
Anh không hút thuốc lá, bây giờ trắng
 trợn hút trong phòng ngủ nhiều như vậy,
 có lễ là có chuyện.
Phó Thắng Nam không lên tiếng, chỉ
 dùng đôi mắt đen nhìn tôi, thâm thúy
 không thấy đáy, tôi không nhìn thấu, mùi
thuốc lá trong phòng quá nồng, tôi có hơi
 không thở nổi, vén chăn xuống giường mở
 cửa sổ.
Anh ngồi trên sofa, lúc đi ngang qua
 anh, chợt anh thò tay kéo tôi vào ngực, sau
 đó hai tay ôm chặt tôi, chặt tới mức đáng sợ.
“Phó Thắng Nam!” Tuy rằng không
 biết tại sao đột nhiên anh lại như vậy,
 nhưng tôi thật sự không thích mùi thuốc lá
 nồng nặc trên người anh, vùng vẫy vài cái,
anh không buông tay.
Tôi yên tĩnh trở lại, quay đầu nhìn anh:
 “Anh uống rượu à?“ Ban nãy không đề ý,
 bây giờ ở gần mới phát hiện trên người anh
 có mùi rượu nồng nặc.
“Không hận tôi?“ Thình lình anh thốt
ra một câu như vậy khiến tôi có chút khó
hiểu, tôi nhìn anh, thấy lông mày anh nhíu
 chặt, trên ria mép có râu, có lẽ gần đây
bận quá, anh không xử lý.
“Hận!” Tôi trả lời, vươn tay tách vòng
 tay của anh ra, thử giãy giụa khỏi ngực
 anh, nhưng dường như anh đã quyết tâm
 ôm chặt.
Tôi bị hành động này của anh làm cho
 hơi hồ đồ, nhìn về phía anh: “Phó Thắng
 Nam, anh làm sao vậy?”
“Sẽ lấy lại à?” Đôi mắt đen của anh
 nhìn tôi, có lẽ do say rượu nên ánh mắt hơi
 mê ly.
Trong lúc nhất thời tôi không biết anh
 đang nói đến điều gì, nghi hoặc hỏi: “Lấy
 lại cái gì?”
Anh nhìn tôi, không nói nữa, bàn tay
 bắt đầu lần mò, tất nhiên tôi biết anh muốn làm gì.
Xuất phát từ bản năng, tôi đè tay anh
 lại nhíu mày: “Phó Thắng Nam, em là
 Thẩm Xuân Hinh, không phải Lâm Hạnh
 Nguyên, anh nhìn cho rõ đi.”