Khương Triều toan tính nói gì đó thì bị một giọng nói ẻo lả của nữ nhân chen ngang
“Phong, anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Mắt hướng thấy Lý Nhã Đình từ trên cầu thang ở tầng hai đi xuống, Mộ Dung Phong vội bật dậy khỏi ghế, cẩn thận đi lại đỡ lấy cô ả.
thử.”
“Đình Đình, em tỉnh khi nào? Sao lại xuống đây?”
“Em vừa tỉnh thôi. Nằm hoài trên giường cũng chán nên xuống đây xem
“Mau ngồi đi.” - Mộ Dung Phong đỡ Lý Nhã Đình lại ghế.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng trước mắt, không khỏi làm Khương Triều một phen hốt hoảng, kinh ngạc. Dáng vẻ dịu dàng, ân cần, chu đáo lại tỉ mỉ thế này, anh chưa từng thấy trong cách Mộ Dung Phong đối xử với Kiều Yến Ly.
“Khương Triều, là cậu sao?”
Đang trong một mớ suy nghĩ hỗn độn, Khương Triều liền bị câu hỏi có phần ngạc nhiên của nữ nhân đối diện làm bừng tỉnh. Anh đối cô ta, cong môi:
“Nhã Đình, đã lâu không gặp. Cậu vẫn khỏe chứ?”
“Tôi vẫn ổn. Mọi thứ đều tốt. Lần này tôi trở về, mục đích chính là cùng Phong ở chung một chỗ đến hết đời hết kiếp.”
Cả hai người, Mộ Dung Phong và Khương Triều đều có vẻ rất bàng hoàng trước lời khẳng định chắc nịch của Lý Nhã Đình. Bọn họ không ngờ rằng, Lý Nhã Đình thế mà lại nói toạc ra, không nể nang ai. Việc này đối với họ vốn
không quan trọng, không thành vấn đề gì cả, nhưng cớ sao họ lại cảm nhận
được có thứ gì đó không đúng cho lắm. Giống như cô ta đang sợ Mộ Dung
Phong sẽ bị ai đó cướp mất khỏi tay cô ta vậy đấy.
“Bác trai, bác gái có biết việc cậu ly hôn, có biết việc Nhã Đình trở về
không?”
Khương Triều đảo mắt sang Mộ Dung Phong, đợi chờ câu trả lời từ người
bạn này. Mộ Dung Phong thì không nói làm gì, hắn hiểu rất rõ ý tứ trong câu
hỏi của Khương Triều, chậm rãi buông ngôn:
“Cha mẹ tôi không biết, tôi vẫn chưa nói với họ. Hiện tại, họ đang du
lịch vui vẻ, thôi thì đừng nên làm phiền họ.”
“Nếu như hai bác vẫn không đồng ý chuyện của hai người thì sao?”
Lý Nhã Đình ôm chặt cánh tay của Mộ Dung Phong. Cô ta chẳng lẽ sợ
nếu buông ra, Phong ca của cô ta sẽ vụt mất đi?
“Phong ca nói anh ấy sẽ không tuân theo lời cha mẹ nữa. Vì tôi, anh ấy
tình nguyện làm tất cả, kể cả từ mặt đấng công ơn sinh thành dưỡng
duc."
“Phải. Tôi nhất định làm tất cả để cho Đình Đình một cuộc sống an nhàn sung túc.”
Lời lẽ đanh thép của Mộ Dung Phong tuông ra có lẽ đã làm cho Khương Triều một phen kinh hãi. Hắn đây chính là đang tuyên bố chủ quyền, dù có như thế nào hay có trả giá ra sao đi chăng nữa thì hắn cũng cùng Lý Nhã Đình nằm tay bên nhau.
“Không ngờ rằng vì một người phụ nữ, Mộ Dung Phong mà tôi quen biết dám cả gan chẳng màng đến sống chết phụ mẫu. Nếu một ngày cậu biết được sự thật, chắc chắn sẽ là thời điểm cậu hối hận nhất trong đời.”
Khương Triều nhìn bề ngoài thì giống như một kẻ non nớt, không màng thế sự, chỉ thích ăn chơi chứ chưa nếm trải sự đời. Nhưng thật ra, anh là người hiểu rõ hơn ai hết, có cái nhìn cũng thuộc dạng tinh tế nữa.
Vì sao anh lại biết Mộ Dung Phong sẽ hối hận?
Phải chăng vì anh là một trong những người biết nguyên nhân thật sự cho cuộc hôn nhân không tình yêu giữa Mộ Dung Phong và Kiều Yến Ly? Trời thật đúng là biết trêu người. Xoay đi xoay lại, lòng vòng suốt ba năm, cuối cùng bọn họ lại trở về vị trí và trạng thái cũ.
“Cậu đang nghĩ gì?”
Mộ Dung Phong lạnh giọng hỏi Khương Triều, còn không quên quăng cho anh một ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nếu là người khác chắc phải toát mồ hôi lạnh khi ngồi cạnh Mộ Dung Phong. Ngược lại, Khương Triều thì khác. Anh tuy không cùng hắn lớn lên như Cao Nhật Nam hay Lý Nhã Đình, nhưng ít ra anh cũng là bạn cùng bàn chơi thân thuở cắp sách đến trường. Nên nói là anh đã sớm quen với cái ánh nhìn cùng ngữ khí cao ngạo kia của hắn rồi.
“Không có gì, không có gì.” – Khương Triều cười cười, trả lời hắn.
“Nếu không còn việc gì, cậu có thể biến về Khương gia của cậu rồi.” “Đi thì đi, hung hăng như thế làm gì?” – Anh bĩu môi như đứa con nít.
Khương Triều đứng lên, chỉnh lại trang phục rồi đổi Mộ Dung Phong cùng Lý Nhã Đình, đùa giỡn:
“Vậy tôi xin phép đi tìm phụ nữ để giải khuây đây. Không làm phiền nữa, trả lại không gian riêng tư để hai người trùng phùng”
Hai vị chủ nhà kia còn chưa kịp nói gì hết, anh đã chạy ra ngoài, lấy xe phóng cái vèo và rời khỏi Tiểu Uyển Đình.