Nai con ở đây, hiển nhiên Khương Triều là đang ám chỉ Kiều Yến Ly.
“Tin tức của cậu nhanh thật. Tôi còn chưa công bố ra ngoài, cậu đã lập tức nhận được tin.”
ngồi.
Khương Triều cười to, nhảy qua chiếc ghế cạnh Mộ Dung Phong
“Haha, cậu quá khen rồi. Chỉ là chuyện cỏn con thôi mà. Có điều, lần này đúng là tội nghiệp cho nai con của tôi quá.” – Khương Triều khẽ lắc
đầu.
Song nhĩ nhạy bén thu vào thanh âm hai từ: “của tôi”, không hiểu cớ sao trong thân tâm hiện tại của Mộ Dung Phong có vẻ bực tức, không vui cho lăm.
“Tôi và cô ta ngay từ lúc bắt đầu đã là không thể có kết quả. Cuộc hôn nhân đau khổ này còn chưa mở màn thì đã định sẵn không có kết cục tốt
đẹp. Người tôi yêu, tột cùng chỉ có Đình Đình. Trước đây là vậy, bây giờ là vậy, và sau này cũng sẽ vẫn là vậy. Cuộc đời này, tôi chỉ yêu một mình Đình Đình, tuyệt không thay lòng”
Từ ngữ sắc bén truyền đến tai, Khương Triều không nói gì, chỉ cầm tách trà đang yên vị trên bàn lên nhấp một ngụm. Lúc sau, anh mới cất tiếng: “Phong, cậu thật si tình đấy. Nhưng theo tôi thấy, nai con không giống như những gì cậu nghĩ đâu.”
bi:
Mộ Dung Phong liếc mắt nhìn Khương Triều, nhếch môi cười khinh
“Sao vậy? Cậu tiếc à?”
“Tiếc? Khương thiếu gia tôi đây chỉ cần hô một tiếng thì phụ nữ tự nguyện xếp thành hàng chờ tôi, việc gì tôi phải tiếc? Chỉ là lần đầu tiên tôi gặp nai con, tôi đã cảm thấy cô ấy rất ngây thơ, lại thuần khiết như một chú thỏ trắng, không giống với kiểu người cậu thường hay miêu tả cho lắm.”
Những lời khen dành cho Kiều Yến Ly được thốt ra từ miệng Khương Triều tựa như có nhiều con kiến đang châm chọc Mộ Dung Phong vậy. Hắn khó chịu, thật sự rất ngứa ngáy khó chịu.
Mặt Mộ Dung Phong biến sắc trở nên lạnh tanh, tỏa ta một tầng sát khí lạnh lẽo xung quanh đến bức người:
“Cô ta chỉ giỏi mê hoặc lòng người. Nếu ban đầu không phải vì cô ta dùng những lời lẽ ngon ngọt để dụ dỗ thì cha tôi cũng đâu có bắt tôi phải cưới cô ta? Đình Đình cũng không cần đem theo nhiều nỗi thương tổn mà trốn sang nước ngoài định cư. Cô ta, chính là nguyên nhân dẫn đến tất cả sự việc.”
Đúng rồi. Mộ Dung Phong vẫn luôn tự suy diễn rằng Kiều Yến Ly cô chính là kẻ đã cướp đoạt đi sự hạnh phúc của cả hai người họ, khiến hắn cùng người con gái hắn yêu phải chia cách đôi đường. Hắn hận, hận cô đã chen
vào tình yêu giữa hắn và Đình Đình của hắn. Càng hận, hắn lại càng muốn
dày vò cô. Đình Đình của hắn chịu bao nhiêu đau khổ, hắn bắt cô phải nhận
lấy bấy nhiêu thương tổn.
Trong suốt ba năm làm nghĩa vợ chồng, Mộ Dung Phong hắn chưa từng
một lần thật tâm, thật tình đối xử tốt với cô. Khi có sự hiện diện của cha mẹ
hắn, hắn giả vờ tốt với cô, đóng vai làm một người chồng đúng chuẩn mực
để cha mẹ hắn có thể an lòng. Ngờ đâu, trước mặt một kiểu nhưng sau lưng
lại là một kiểu. Khi không có cha mẹ hắn, hắn đánh đập, tàn nhẫn hành hạ
thể xác lẫn tra tấn tinh thần của cô. Tóm lại, hắn đối với cô chỉ có thể nói: hận
hơn chữ hận, hận đến thấu xương tủy.
“Đó chẳng qua chỉ là một cô gái yếu đuối, cậu đối với cô ấy như thế có phải là quá mức tàn nhẫn hay không?”
Mộ Dung Phong nhíu mày, quay sang hỏi Khương Triều:
“Một Khương thiếu gia cao cao tại thượng như cậu, từ bao giờ lại biết cách khoan dung độ lượng như thế? Sao tôi không biết?”
Chính Khương Triều thốt lên những lời lẽ này lúc nào, anh cũng còn
không hay nữa là. Xét về vẻ bề ngoài, Khương Triều được xem là điển trai,
hòa đồng, lại dễ gần gũi hơn Mộ Dung Phong hay Cao Nhật Nam. Xét về tài
năng, ba người họ chỉ bằng chứ không kém. Và xét về độ nhẫn tâm, khi Khương Triều thực sự nổi giận hay bị ai đó chạm đến giới hạn đỉnh điểm, anh thậm chí còn nhẫn tâm hơn Mộ Dung Phong gấp trăm, gấp ngàn lần.
Khương Triều cũng là bạn của Mộ Dung Phong, Cao Nhật Nam và Lý Nhã Đình. Có điều, anh là bạn từ thời đi học của họ chứ không phải là bạn chơi chung thở nhỏ như họ.
Cuộc chiến diễn ra giữa Mộ Dung Phong và Cao Nhật Nam suốt ba năm nay, anh biết chứ đâu phải không biết. Nhưng cả hai đều là bạn của anh, anh cũng không còn cách hữu hiệu nào khác. Thay vì chọn về bên phía một trong hai, anh lại chọn cách không chọn ai. Như thế cũng tốt. Đôi khi, những kẻ đứng ngoài cuộc như anh lại hiểu rõ hơn những kẻ đang ở trong cuộc. Có điều, chuyện của họ, tự khắc họ sẽ biết giải quyết. Anh đã chọn không tham gia thì cũng không nên xen vào. Nhưng mà, hiểu lầm lớn như thế, dù mười năm hay hai mươi năm, liệu có hóa giải được không? Rồi mọi chuyện sẽ ra sao? Bọn họ có trở về như lúc trước được nữa hay không?
Hôm nay thật khác thường, thế mà Khương Triều anh lại đứng ra nói giúp nai con Kiều Yến Ly, chẳng giống như tác phong mọi khi của anh chút nào. Vì anh không nổi giận hay là vì một thứ gì khác? Điều này làm Mộ Dung Phong nghi vấn cũng là điều dễ hiểu.
Có lẽ, ngay từ lần đầu gặp cô gái nhỏ nhắn kia, trong lòng anh đã nảy sinh ra thứ gì đó rồi. Nhiều lần, anh luôn viện cớ để đến Tiểu Uyển Đình, thực chất là muốn gặp cô.
“Haha. Phong, cậu quá xem trọng tôi rồi. Khương Triều tôi nào bao dung như thế?”
“Vậy sao? Vậy việc nhà của tôi, chắc cũng không cần cậu lo đâu?”