[Sân bay]
“Đình Đình, em về rồi. Thật tốt.”
Vừa đáp xuống sân bay, xuất hiện trước mắt Lý Nhã Đình chính là người con trai cô ta yêu. Lần này cô ta về, chính là giành lại mọi thứ thuộc về cô ta ngày xưa, đó chính là Mộ Dung Phong.
Từ xa, Mộ Dung Phong trông thấy bóng dáng quen thuộc, hắn liền đi nhanh tới và ôm chầm lấy cô ta như thể hiện sự nhớ nhung trong ba năm nay.
“Phải đấy. Phong, em về rồi. Và, em cũng sẽ không rời đi nữa.”
“Em nói thật sao?”
“Thật.” – Lý Nhã Đình gật đầu để khẳng định.
“Quá tốt rồi. Đi thôi. Chúng ta về nhà”
Mộ Dung Phong nắm tay Lý Nhã Đình kéo ra xe. Ngồi trên xe, hắn vẫn chưa hết vui sướng trong lòng, vẫn nằm khư khư bàn tay của cô ta.
Không biết nếu Kiều Yến Ly nhìn thấy cái cảnh này, liệu cô có đau lòng, có khóc hay không? Nụ cười ấy, sự dịu dàng ấy, hắn chưa từng ban phát hay bố thí cho cô dù chỉ một chút. Mỗi khi nhìn thấy cô, hắn lại tỏ ra chán ghét cực độ, trưng ra một vẻ mặt lạnh lùng khiếp sợ.
“Để tôi giới thiệu với mọi người. Đây là Lý Nhã Đình. Từ hôm nay, cô ấy sẽ ở đây. Vị trí của cô ấy là nữ chủ nhân ở đây. Tôi hi vọng mọi người có thể phục vụ cô ấy như đã phục vụ tôi.”
Thông báo xong với người làm trong nhà, Mộ Dung Phong dắt Lý Nhã Đình về phòng.
“Phong, vợ của anh đâu?”
“Anh và cô ta đã ly hôn rồi. Em đừng quan tâm cô ta.”
Lý Nhã Đình ra vẻ yếu đuối, trách móc bản thân:
“Có phải em đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống hôn nhân của hai người không? Em xin lỗi.”
Mộ Dung Phong khẽ cười, dùng ngón trỏ điểm nhẹ vào giữa trán của Lý
Nhã Đình, an ủi cô ta:
“Em đẩy, suy nghĩ quá nhiều rồi. Dù em không về, anh và cô ta sớm muộn gì cũng ly hôn mà thôi. Bởi vì, anh chỉ yêu mỗi em.”
Nói xong, hắn đặt lên môi Lý Nhã Đình một nụ hôn thỏa mãn.
“Phong, em yêu anh.”
Lý Nhã Đình vòng hai tay qua cổ hắn và đáp lại cái hôn từ hắn. Kế tiếp,
hai người họ cởi bỏ hai bộ trang phục đang còn vướng víu trên thân thể rồi
sau đó là một màn mây mưa khốc liệt trong căn phòng.
Kích tình qua đi, Mộ Dung Phong rời giường, nhẹ nhàng mặc đồ vào để
tránh làm cô ả thức giấc rồi cất bước đi đến thư phòng xử lý vài tài liệu quan
trọng. Không biết vì sao khi Lý Nhã Đình trở về, dù môi đang cười nhưng tâm
lại chẳng hề vui vẻ chút nào. Có lẽ đến chính cả hắn cũng dần nhận ra trong
lòng hắn đang thiếu thốn thứ gì đó. Chỉ là, có vẻ Mộ Dung Phong quá cố chấp, quá u mê trầm luân vào Lý Nhã Đình.
*Cốc...cốc*
“Vào đi.”
“Cậu chủ, có Khương thiếu gia đến tìm cậu ạ.” – Chu quản gia đứng đối diện chiếc bàn làm việc của hắn, nói.
Mộ Dung Phong không ngước mắt nhìn lên, tay đang xử lý tài liệu còn miệng thì cất ngôn:
“Tôi biết rồi. Bác ra ngoài chuẩn bị trà đi.”
Chu quản gia chuẩn bị trà được một lúc thì Mộ Dung Phong mới từ thư phòng đi xuống lầu. Hắn ngồi đối diện Khương Triều, mặt nghiêm trang, ngôn ngữ lạnh tanh hỏi:
“Cậu đến tìm tôi có việc gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!