Tầng trên cùng của trụ sở Tập Đoàn Quân thị.
“Chào cô Hứa.”
Hà Văn Tuấn nhìn thấy Hứa Thanh Tuệ bước ra từ thang máy, ngạc nhiên đứng dậy.
Hứa Thanh Tuệ phớt lờ cậu, đẩy cửa văn phòng chủ tịch ra.
Trong phòng làm việc, Quân Nhật Đình đang xử lý tài liệu, anh nghe thấy tiếng động liền vô thức ngẩng đầu lên thì thấy Hứa Thanh Tuệ, ánh mắt anh tối sầm lại dường như anh không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Hứa Thanh Tuệ.
“Tới rồi sao.”
“Tôi có thể không đến được sao? Anh lợi dụng gia đình nhà họ Hứa để bức ép tôi.”
Hứa Thanh Tuệ bước đến ghế sô pha, cười khinh bỉ.
Vốn dĩ cô muốn trực tiếp đến gặp Ông cụ Quân gây sự nhưng nghĩ lại, Quân Nhật Đình làm tất cả những chuyện này là để ép cô nói chuyện với anh, sao cô lại không thử một lần nữa được có khi có được kết quả không thể tưởng tượng được.
Ông cụ Quân là con át chủ bài của cô ta trong nhà họ Quân, nếu không phải là đi vào đường cùng vạn bất đắc dĩ, cô ta cũng không muốn sử dụng đến.
“Nói đi, anh muốn làm gì?”
Quân Nhật Đình nhíu mày nhìn cô ta, không hề có cảm giác tội lỗi nào với Hứa Thanh Tuệ.
Cùng lúc đó, nội tâm của anh đối với Hứa Thanh Tuệ có cảm giác không hài hòa ngày càng nặng nề.
Cái tính cách này với Hứa Thanh Tuệ mà anh biết hoàn toàn là 2 tính cách khác nhau giống như là có hai người vậy.
Nhất thời, ý tưởng phi lý này lại xuất hiện trong đầu anh.
Anh nhìn Hứa Thanh Tuệ thật sâu: “Tôi mới là người phải hỏi cô câu này, rốt cuộc suốt thời gian qua có chuyện gì xảy ra với cô vậy?”
Hứa Thanh Tuệ đương nhiên biết Quân Nhật Đình đang hỏi sự biến hóa trong gần đây của cô.
Cô khẽ cười một tiếng: “Có chuyện gì, không phải anh là người biết rõ nhất sao?”
Giọng cô ta lạnh lùng nói: “Hơn nữa, hôm nay tôi đến gặp anh không phải để nói chuyện của tôi mà là để trao đổi với anh về việc hợp tác với nhà họ Hứa.
Tại sao anh lại vô cớ đình chỉ cung cấp cho xưởng chúng tôi như vậy chứ? Anh có biết vì quyết định của anh mà nhà họ Hứa của chúng tôi đã tổn thất một ngàn vạn không?”
Quân Nhật Đình trầm mặt nói: “Được rồi, cô đã muốn nói chuyện làm ăn, vậy tôi sẽ nói cho cô biết tại sao tôi muốn đình chỉ.
Trong năm qua, nhà họ Hứa của cô cung cấp vải chỉ có chất lượng khoảng bốn điểm mà thôi nhưng tôi chưa bao giờ thay đổi thân phận nhà cung cấp của nhà họ Hứa là do nể mặt cô, còn bây giờ nhà họ Hứa của cô ngày càng tham lam, các loại vải gửi đến có chất lượng còn không được một nửa lúc trước.
Tại sao, có phải cảm thấy thời gian này tôi đã cưng chiều cô vô độ nên không để chế định của công ty vào mắt à.”
Hứa Thanh Tuệ bị anh phản bác không nói nên lời: “Tôi không nghĩ chúng tôi làm quá mức, chỉ là một chút vải kém chất lượng mà thôi cũng không phải không dùng được, anh tính toán chi li vậy làm gì chứ.”
Quân Nhật Đình nghe thấy giọng điệu thờ ơ của cô, trong lòng nổi lên lửa giận.
Anh tối sầm mặt lại, chẳng mấy chốc nhiệt độ trong phòng làm việc đã giảm mấy độ.
“Tôi tính toán chi li? Hứa Thanh Tuệ, cô có hiểu uy tín của doanh nghiệp trong kinh doanh không? Cô không quan tâm đến việc sản xuất sản phẩm kém chất lượng? Cũng được nhưng tập đoàn Quân thị sẽ không bao giờ cho phép những sản phẩm kém chất lượng như vậy xuất hiện.”
Hứa Thanh Tuệ nheo mắt: “Vậy anh không định nối lại quan hệ hợp tác giữa hai công ty sao?”
“Ừ.” Quân Nhật Đình không chút suy nghĩ gật đầu.
“Tốt lắm, anh đừng có hối hận.”
Hứa Thanh Tuệ lạnh lùng đứng lên, cô ta cũng không thèm nhìn Quân Nhật Đình liền xoay người rời đi.
“Rầm” một cái, cửa kính của văn phòng rung lên khi cô ta đóng mạnh nó lại.
Quân Nhật Đình ngồi ở bàn làm việc nhìn cửa kính run chuyển, cau mày: “Hà Văn Tuấn, vào đi.”
“Chủ tịch.” Hà Văn Tuấn từ bên ngoài bước vào.
Anh ta cẩn thận quan sát Quân Nhật Đình, nhìn thấy Quân Nhật Đình vẻ mặt âm trầm liền nhớ tới dáng vẻ mợ chủ vừa rồi tức giận rời đi, không cần nghĩ cũng biết hai người bọn họ có chuyện không vui.
“Hà Văn Tuấn, cậu mau phái người đi điều tra rốt cuộc có chuyện xảy ra lúc mợ chủ về nhà họ Hứa lúc trước.”
Quân Nhật Đình nghĩ đến sự thay đổi của Hứa Thanh Tuệ trong thời gian này là từ khi cô trở về nhà họ Hứa.
Hà Văn Tuấn cảm thấy hơi nghi ngờ nhưng cậu ấy vẫn gật đầu xoay người đi xử lý.
Hứa Thanh Tuệ không biết những điều này, sau khi rời khỏi tập đoàn Quân thị cô lập tức đi thẳng đến nhà họ Quân, có điều cô ta là đi đến nhà chính.
“Thanh Tuệ, sao hôm nay cháu lại đến đây?”
Ông cụ Quân biết Hứa Thanh Tuệ đến, từ ái từ trên lầu bước xuống ngồi ghế sa lông đối diện Hứa Thanh Tuệ.
Hứa Thanh Tuệ nhìn Ông cụ Quân tinh thần phấn chấn, đầu óc minh mẫn liền đổi sang biểu cảm muốn khóc, nức nở nói.
“Ông, ông phải làm chủ cho cháu nếu không cháu không thể ở cái nhà này được nữa.”
“Thanh Tuệ, sao cháu lại khóc, có phải có người bắt nạt cháu không, cháu nói cho ông nghe rốt cuộc có chuyện gì, ông nhất định sẽ làm chủ cho cháu.”
Ông cụ Quân giật mình vội vội vàng vàng đưa khăn tay qua.
“Hu hu hu.”
Hứa Thanh Tuệ khóc đến không kiềm chế được.
“Thanh Tuệ, cháu đừng khóc nữa, có phải tên nhóc Nhật Đình đó có bắt nạt cháu không?”
Không có tiếng trả lời.
Hứa Thanh Tuệ nhún vai, khóc đến cực kỳ thương tâm.
Ông cụ Quân nhìn Hứa Thanh Tuệ nước mắt đầy mặt, ông vừa đau lòng vừa sốt ruột.
“Quản gia, gọi Quân Nhật Đình tới đây.”
“Đừng gọi!”
Hứa Thanh Tuệ nhanh chóng ngăn người lại nghẹn ngào nói: “Ông ơi, nếu bây giờ ông gọi anh ấy về, Nhật Đình chắc chắn sẽ nghĩ rằng cháu đang kiện cáo anh ấy, khi ông dạy dỗ anh ấy xong, Nhật Đình và Quân bà chủ nhất định càng không chào đón cháu.”
Ông ấy nhíu mày rất không đồng ý với lời nói của Hứa Thanh Tuệ: “Bọn họ dám!”
“Ông ơi, ông đừng nói nữa, bọn họ còn dám bỏ thuốc cháu thì còn chuyện gì mà họ không dám làm, cháu thực sự rất sợ.”
Hứa Thanh Tuệ nói xong, cả người run lên như thể rất kinh hãi.
Ông cụ Quân sửng sốt: “Bỏ thuốc, bỏ thuốc gì?”
Hứa Thanh Tuệ ngẩn người.
Vẻ ảo não thoáng qua trên khuôn mặt đẫm lệ của cô ta.
Đôi mắt cô ta lấp lóe không dám nhìn thẳng Ông cụ Quân.
“Không, không có thuốc gì cả.
Ông ơi là ông nghe nhầm rồi.”
Cô giả vờ che đậy, bộ dạng này càng khiến ông Quân cảm thấy có gì đó mờ ám.
“Thanh Tuệ, cháu nói thật cho ông biết, có chuyện gì xảy ra?”
Ông cụ Quân đột nhiên sa sầm nét mặt, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Hứa Thanh Tuệ.
“Ông nội, không, không.”
“Thanh Tuệ, nếu cháu không chịu nói với ông nội, ông chỉ có thể gọi Nhật Đình tới đây mà hỏi thôi.”
Hứa Thanh Tuệ kinh hoảng ngước mắt lên: “Ông ơi.”
Ông cụ Quân nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô ta liền bình tĩnh lại: “Thanh Tuệ, cứ nói cho ông nội biết, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng có ông nội đây coi bọn họ dám làm gì cháu?”
Hứa Thanh Tuệ cụp mắt xuống, cô ta là đang chờ đợi lời nói này của Ông cụ Quân, sau đó giả vờ như bị ép buộc nhỏ giọng nói.
“Một thời gian trước, cháu phát hiện ra bát canh bổ mà nhà bếp chính đưa cho cháu uống có thuốc tránh thai.”
“Cái gì!”
Hứa Thanh Tuệ mới nói có một câu, Ông cụ Quân đã nổi giận đùng đùng rồi.
Trước đây cũng đã nói, ông luôn hy vọng Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Tuệ sẽ sinh được một cháu trai vàng cho ông càng sớm càng tốt nhưng cho đến giờ vẫn chưa có tin tức gì về hai người họ, ông luôn cho rằng là do duyên phận chưa đủ.
Kết quả là giờ có người nói cho ông là do có người bỏ thuốc.
“Là ai bỏ thuốc?”
Hứa Thanh Tuệ ra vẻ khó xử, cúi thấp mặt xuống.
“Quản gia, lập tức kêu bà chủ và Nhật Đình tới đây ngay lập tức cho tôi!”.