Một tiếng sau, Hứa Hải Minh phái người đến Nhà họ Quân.
Hứa Thanh Khê cầm theo hành lý đơn giản rời khỏi Nhà họ Quân, cố cũng không mang theo bất cứ đồ gì của Hứa Thanh Tuệ.
“Cô chủ, mời lên xe.”
Tài xế mở cửa xe phía sau cho Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê mang theo suy nghĩ cuối cùng không muốn nhìn Nhà họ Quân, thật lâu không có cử động.
Tài xế nhíu nhíu mày, nhớ đến lời ông chủ phân phó, nhắc nhở lại lần nữa:
“Cô chủ, ông chủ vẫn còn ở nhà chờ cô.”
Lông mi của Hứa Thanh Khê run rẩy, cô thu hồi tầm nhìn khẽ liếc tài xế, cái gì cũng không nói, xoay người lên xe.
Xe chậm chậm chạy rời khỏi phạm vi của Nhà họ Quân, Hứa Thanh Khê nhịn không được quay đầu nhìn lại lần cuối, nước mắt từ từ che mất tầm nhìn, từ gò má cô chảy xuống, rơi xuống mu bàn tay của cô.
Mười mấy phút sau, cô đến Nhà họ Hứa.
Lúc này Hứa Thanh Khê đã chỉnh lý lại tốt tâm tình của mình, mặt không chút biểu tình cầm hành lý xuống xe.
Cô hít một hơi thật sau, bước vào phòng khách Nhà họ Hứa.
Hứa Hải Minh cùng Hứa Thanh Tuệ đều có mặt ở phòng khách, cũng không biết bọn họ đang nói gì, trên mặt mang theo ý cười.
“Ông chủ, cô chủ, cô Thanh Khê về rồi.”
Lời này vừa nói ra, Hứa Hải Minh và Hứa Thanh Tuệ đều thu lại ý cười trên mặt, thần sắc thản nhiên nhìn về hướng Hứa Thanh Khê.
Liền dễ nhìn thấy vành mắt của Hứa Thanh Khê đỏ đỏ, giống như vừa mới khóc xong.
Hứa Hải Minh và Hứa Thanh Tuệ liếc nhìn nhau, nhưng cũng không có hỏi thăm, mà nói ra sắp xếp của bọn họ.
“Tối qua tao đã đặt mua vé đi Phần Lan cho mày rồi, còn vài tiếng nữa, mày nói ngắn gọn sự tình bên Nhà họ Quân cho Thanh Tuệ đi, để tránh lúc Thanh Tuệ trở về khiến người ta nghi ngờ.”
Hứa Thanh Khê không thể phản kháng, chỉ có thể tiếp nhận sự sắp xếp.
Đến tối, Hứa Hải Minh tự mình đưa Hứa Thanh Khê đến sân bay:
“Nhớ kỹ, đi rồi thì về sau đừng có trở về, nếu như mày để tao nhìn thấy mày ở trong nước, đừng trách tao không khách khí.”
Ông ta một bên hung ác cảnh cáo, một bên đem giấy tờ chứng nhận của Hứa Thanh Khê đưa qua.
Sắc mặt quản gia đông cứng, đồng thời trong lòng cảm thấy không thoải mái, chẳng qua do ngại thân phận, ông cũng không tiện biểu hiện ra.
“Ông Hứa nói phải, tôi liền kêu người thay đổi tất cả đồ dùng trong nhà, nhưng thời gian sẽ hơi lâu, không thì mợ chủ và ông Hứa đến nhà chính ngồi một lúc.”
“Không cần, tôi ra vườn hoa ngồi, ông kêu người đem tất cả...!bỏ đi, nhân tiện mang ra đó nước trái cây với ít điểm tâm.”
Hứa Thanh Tuệ tính nói là cà phê, nhưng nhớ đến cô ta còn đang trong thời gian cho con bú sữa, thay đổi lời sai bảo.
Quản gia gật đầu nhận lệnh, xoay người đi căn dặn.
Vài phút sau, Hứa Thanh Tuệ cùng Hứa Hải Minh nhàn nhã ngồi ở vườn hoa ăn điểm tâm nói chuyện, phòng phía sau thì bận tối mày tối mặt.
Mà động tĩnh của bọn họ bên này không nhỏ, nhà chính bên kia cũng bị kinh động.
Bà Quân đứng trên ban công nhìn sang, liền nhìn thấy nhà bên kia giống như đang chuyển nhà, từng món từng món bị đem ra.
“, bà đi hỏi xem bên chỗ cậu chủ đang xảy ra chuyện gì, làm sao mà đồ dùng trong nhà đều đem ra ngoài, bọn họ muốn chuyển đi đâu sao?”
Bà Quân cau mày phân phó.
“Vâng.”
Dì Ba nghe lời chuẩn bị rời đi, kết quả bị Bà Quân gọi lại, bà thay đổi chủ ý nói:
“Bỏ đi, tự tôi đến đó xem sao.”
Bà nói xong, quay người trực tiếp xuống lầu đi qua nhà bên kia.
“Quản gia, đây là đang xảy ra chuyện gì? Mấy đồ dùng còn tốt sao lại chuyển ra ngoài?”
Bà Quân bước tới căn nhà, trông thấy quản gia, lập tức kêu người lại trước mặt.
Quản gia xoa xoa mồ hôi trên trán cung kính trả lời:
“Thưa bà chủ, này đều là do mợ chủ phân phó.”
“Này do Hứa Thanh Tuệ phân phó sao? Con con khốn đó lại muốn làm gì?”
Bà Quân nhất thời nhíu chặt mày, trong mắt đầy khó chịu.
“Mợ chủ nói mấy món này nhìn không thuận mắt, muốn chúng tôi thay mới toàn bộ.”
Quản gia không che giấu, nói ra hết ý nghĩ của Hứa Thanh Tuệ.
“Cái gì?”
Bà Quân tức giận nhìn chằm chằm quản gia:
“Cô ta nhìn những vật dụng này không thuận mắt, hay là xem tôi không thuận mắt?”
Hứa Thanh Tuệ chỉ vào các đồ vật xung quanh phân phó, như nghĩ đến gì đó nói tiếp:
“Còn mấy đồ vứt đi không dùng này nữa, đều quăng hết đi.”
Cô ta nói chỉ tay vào những món đồ chơi bé bé do Hứa Thanh Khê mua về.
Quản gia nghi hoặc không lý giải được:
“Mợ chủ, mấy đồ này còn dùng tốt tại sao phải đổi, còn những món đồ chơi này không phải do mợ chủ mua về sao?”
“Tôi kêu ông đổi thì ông cứ đổi đi, ông nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì?”
Hứa Thanh Tuệ không kiên nhẫn quát lớn, trong lòng càng mắng chửi Hứa Thanh Khê.
Cũng không biết chị ta quản giáo người giúp việc nhà này như thế nào, mà dám chất vấn lời nói của chủ nhân, đúng là dân thường chỉ là dân thường.
Hứa Hải Minh cũng ở bên cạnh nhíu mày, không hờn giận nói:
“Quản gia, nếu Thanh Tuệ chúng tôi muốn đổi thì ông cứ theo lời đổi đi, không lẽ Nhà họ Quân các người luyến tiếc chút tiền này, nhà họ Hứa chúng tôi cũng không thiếu chút tiền đó, chúng tôi có thể tự bỏ tiền ra.”
Lời này nói ra, quản gia nhíu mày, sắc mặt không quá tốt.
Bởi vì lời này của Hứa Hải Minh trắng trợn vả vào mặt nhà họ Quân.
Ông hướng nhìn Hứa Thanh Tuệ thật sâu, không biết vì sao, ông cảm thấy mợ chủ hôm nay giống như biến thành một người khác, không có tình tình ấm áp như trước đây, cả người tản ra khí thế cao cao tại thượng.
Quan gia xem xét trong đầu, trên mặt cũng không lộ ra:
“Ông Hứa nói quá lời rồi, chút tiền này, nhà họ Quân không để vào mắt.”
“Nếu đã không để vào mắt, còn không dựa theo lời Thanh Tuệ mà làm đi.”
Hứa Hải Minh nhíu mày trách móc, đối với thái độ chậm trễ của quản gia không hài lòng.
Sắc mặt quản gia đông cứng, đồng thời trong lòng cảm thấy không thoải mái, chẳng qua do ngại thân phận, ông cũng không tiện biểu hiện ra.
“Ông Hứa nói phải, tôi liền kêu người thay đổi tất cả đồ dùng trong nhà, nhưng thời gian sẽ hơi lâu, không thì mợ chủ và ông Hứa đến nhà chính ngồi một lúc.”
“Không cần, tôi ra vườn hoa ngồi, ông kêu người đem tất cả...!bỏ đi, nhân tiện mang ra đó nước trái cây với ít điểm tâm.”
Hứa Thanh Tuệ tính nói là cà phê, nhưng nhớ đến cô ta còn đang trong thời gian cho con bú sữa, thay đổi lời sai bảo.
Quản gia gật đầu nhận lệnh, xoay người đi căn dặn.
Vài phút sau, Hứa Thanh Tuệ cùng Hứa Hải Minh nhàn nhã ngồi ở vườn hoa ăn điểm tâm nói chuyện, phòng phía sau thì bận tối mày tối mặt.
Mà động tĩnh của bọn họ bên này không nhỏ, nhà chính bên kia cũng bị kinh động.
Bà Quân đứng trên ban công nhìn sang, liền nhìn thấy nhà bên kia giống như đang chuyển nhà, từng món từng món bị đem ra.
“, bà đi hỏi xem bên chỗ cậu chủ đang xảy ra chuyện gì, làm sao mà đồ dùng trong nhà đều đem ra ngoài, bọn họ muốn chuyển đi đâu sao?”
Bà Quân cau mày phân phó.
“Vâng.”
Dì Ba nghe lời chuẩn bị rời đi, kết quả bị Bà Quân gọi lại, bà thay đổi chủ ý nói:
“Bỏ đi, tự tôi đến đó xem sao.”
Bà nói xong, quay người trực tiếp xuống lầu đi qua nhà bên kia.
“Quản gia, đây là đang xảy ra chuyện gì? Mấy đồ dùng còn tốt sao lại chuyển ra ngoài?”
Bà Quân bước tới căn nhà, trông thấy quản gia, lập tức kêu người lại trước mặt.
Quản gia xoa xoa mồ hôi trên trán cung kính trả lời:
“Thưa bà chủ, này đều là do mợ chủ phân phó.”
“Này do Hứa Thanh Tuệ phân phó sao? Con con khốn đó lại muốn làm gì?”
Bà Quân nhất thời nhíu chặt mày, trong mắt đầy khó chịu.
“Mợ chủ nói mấy món này nhìn không thuận mắt, muốn chúng tôi thay mới toàn bộ.”
Quản gia không che giấu, nói ra hết ý nghĩ của Hứa Thanh Tuệ.
“Cái gì?”
Bà Quân tức giận nhìn chằm chằm quản gia:
“Cô ta nhìn những vật dụng này không thuận mắt, hay là xem tôi không thuận mắt?”.