Lúc về nhà, Hứa Thanh Khê vẫn luôn cầm mãi bức tranh yêu thích không buông tay, xem tới xem lui.
“Em thích đến vậy sao?”
Quân Nhật Đình cười híp mắt ngồi xuống kế bên Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê dùng sức gật đầu:
“Đương nhiên rồi, đây là bức hình chung duy nhất của chúng ta.”
Quân Nhật Đình sửng sốt, trong lòng anh có chút xúc động.
Hình như đúng là như vậy, những bức hình chụp được lúc đi du lịch ở nước ngoài về sau bởi vì trận hỗn chiến nên đều bị mất hết, tìm không thấy nữa.
“Nếu em thích, về sau chúng ta có thể chụp nhiều hơn.”
Đôi mắt anh mang theo ý cười nhìn Hứa Thanh Khê.
“Thật sự sao?”
Hứa Thanh Khê mừng rỡ nhìn lại anh.
Quân Nhật Đình gật đầu:
“Đương nhiên rồi, nhưng mà...”
“Nhưng mà sao?”
“Anh cùng em làm những điều em thích, em cũng phải nên làm gì để cảm ơn anh chứ?”
Quân Nhật Đình thu hẹp khoảng cách nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê, ánh mắt đầy ý vị thâm trường.
Hứa Thanh Khê nghe hiểu ý anh ám chỉ, gương mặt trắng nõn liền trở nên nóng hổi:
“Em, em mời anh đi ăn.”
“Đi ăn?”
Quân Nhật Đình nheo mắt, đột nhiên sát lại Hứa Thanh Khê mị hoặc nói:
“So với việc đi ăn, anh thấy em còn mĩ vị hơn.”
Tim của Hứa Thanh Khê như giật thót một cái, vốn hai gò má đang nóng lập tức đỏ giống như bị thiêu cháy, tỏa ra khói trắng.
Trong không khí, khí tức duy nhất thuộc về Quân Nhật Đình bao xung quanh cô, khiến toàn thân cô như nhũn ra không tự chủ được.
“Giữa thanh thiên bạch nhật, anh đừng nghịch!”
Hứa Thanh Khê buồn bực xấu hổ đẩy Quân Nhật Đình ra, gần như chạy trối chết ra khỏi phòng chỉ để lại một câu:
Xung quanh ngọn đèn mông lung mờ nhạt, liếc mắt nhìn còn có thể mơ hồ nhìn được biển hoa huân y thảo mênh mông vô bờ.
“Anh Quân, cô Hứa, mời hai người đi theo tôi.”
Phục vụ nhà hàng nhìn thấy Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình, trên mặt lộ ra nụ cười khéo léo tiến lại dẫn đường.
Quân Nhật Đình nhíu mày nhìn Hứa Thanh Khê, nắm tay cô không nói gì, đi theo phía sau phục vụ.
Rất nhanh, bọn họ liền tới chiếc bàn mà Hứa Thanh Khê đã đặt.
Nhân viên phục vụ chu đáo mời hai người bọn họ ngồi vào chỗ, sau đó thắp nến trên bàn.
Cũng vào lúc này, một nửa đèn xung quanh tắt đi.
Xe đầy đồ ăn có thắp nến từ từ được đẩy lại, cùng lúc đó bài hát nhẹ nhàng trữ tình vang lên.
Trong mắt Quân Nhật Đình hiện lên kinh ngạc, đôi mắt thâm trầm nhìn về hướng Hứa Thanh Khê.
“Em muốn tặng anh một món quà bất ngờ.”
Hứa Thanh Khê biết Quân Nhật Đình đang chờ điều gì, tươi cười hạnh phúc nhìn lại anh.
Đang nói, nhân viên phục vụ cũng dọn xong bữa tối, và châm rượu vang đỏ cho hai người.
“Mời hai vị chậm rãi dùng bữa.”
Phục vụ nói xong liền lui xuống, để lại không gian cho Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình.
“Hôm nay em rất vui.”
Hứa Thanh Khê nâng ly rượu làm hành động chạm cốc với Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình khẽ cười một tiếng, nâng ly rượu đáp lại:
“Anh cũng vậy, anh cũng rất kinh ngạc.”
Tại phòng tiệc, cũng không biết có phải vì Hứa Thanh Khê uống nhiều rồi hay không, rượu làm con người can đảm hơn, cô mặt đỏ tai hồng nói:
“Anh khiêu vũ cùng với em được không? Em rất thích cùng anh khiêu vũ.”
Quân Nhật Đình nhìn ra được cô say rồi, nhưng không từ chối cô.
Anh đưa tay nắm chặt lấy tay của Hứa Thanh Khê, mang theo Hứa Thanh Khê đang say bước tới khoảng trống của nhà hàng, nhẹ nhàng nhảy, như là bươm bướm bay lượn, hơn nữa xung quanh ngọn đèn lờ mờ, không khí lãng mạn, tựa như cảnh tượng trong cổ tích không giống thực.
Một lúc sau, Hứa Thanh Khê hoàn toàn say rồi, Quân Nhật Đình mới mang Hứa Thanh Khê về đến phòng khách sạn.
Quân Nhật Đình vốn định đi lấy khăn mặt lau cho Hứa Thanh Khê một chút, kết quả chưa đi được hai bước liền bị Hứa Thanh Khê túm chặt lấy cổ tay.
“Anh đi đâu vậy?”
Hứa Thanh Khê hai mắt mê man, đầy sương mù, đáng thương nhìn Quân Nhật Đình:
“Đừng rời khỏi em được không, em không để anh rời đi đâu.”
Quân Nhật Đình nhịn không được bật cười, cô gái này uống say rồi cũng biểu hiện thái độ dính người.
“Yên tâm, anh sẽ không rời đi, anh chỉ muốn giúp em lấy khăn thôi.”
Quân Nhật Đình híp mắt nhìn theo hướng cô dần dần biến mất, dường như đoán được điều gì đó, lưu quang trong mắt hiện lên, khẽ cười một tiếng rồi bắt đầu thay đồ.
Mấy phút sau, hai người mặc quần áo xong từ phòng bước ra.
Hứa Thanh Khê mặc chiếc đầm trễ vai màu lam nhạt, trực tiếp lộ ra đôi chân dài trắng nõn.
Gương mặt cô được trang điểm tinh tế thanh nhã, mái tóc đen được cuốn nhẹ thành búi tóc để ở phía sau đầu, chỉ để lại vài sợi tóc con rơi ở hai bên gò má.
Quân Nhật Đình nhìn thấy, đáy mắt lập tức xẹt qua tia kinh diễm và thâm sâu.
Lúc này anh đã thay bộ quần ở mặc ở nhà thoải mái, mặc lên người âu phục được may đo riêng, thân hình cao ráo thon dài hơn nữa ngũ quan nổi bật cùng với khí chất cách biệt, khiến lúc Hứa Thanh Khê nhìn thấy liền ngây người.
“Có đẹp không?”
Quân Nhật Đình tà mị cong khóe môi, đến gần Hứa Thanh Khê cúi đầu.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đột nhiên phóng đại trước mắt, theo bản năng giật mình lùi về phía sau.
Đợi cô phản ứng lại, trên mặt vừa thẹn vừa giận.
Nhưng ngay lúc này, bên tai cô vang lên tiếng cười trầm thấp của Quân Nhật Đình.
“Anh cười cái gì mà cười chứ?”
Hứa Thanh Khê tạc mao trừng mắt nhìn Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình biết nếu cứ tiếp tục trêu đùa thì cô gái nhỏ phía trước mặt nhất định sẽ bùng nổ, xoa dịu cô, nói:
“Được rồi, anh không cười, không phải em nói muốn đi ăn sao, chúng ta đi thôi.”
Anh nói xong, tự nhiên nắm lấy tay Hứa Thanh Khê đi tới thang máy trước cửa.
Không tới 5 phút sau, hai người tới tầng cao nhất của khách sạn.
Đây là kiểu nhà hàng lộ thiên, trong không khí hương hoa tỏa ra nhàn nhạt.
Bàn ăn hình chữ nhật được đặt ở giữa nhà hàng thành hình tròn, ở giữa bàn ăn là cái bồn cây tùng lớn được treo nhiều đèn với đủ loại màu sắc, bên trên còn treo lác đác băng lụa màu và mấy bình ước nguyện.
Lúc về nhà, Hứa Thanh Khê vẫn luôn cầm mãi bức tranh yêu thích không buông tay, xem tới xem lui.
“Em thích đến vậy sao?”
Quân Nhật Đình cười híp mắt ngồi xuống kế bên Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê dùng sức gật đầu:
“Đương nhiên rồi, đây là bức hình chung duy nhất của chúng ta.”
Quân Nhật Đình sửng sốt, trong lòng anh có chút xúc động.
Hình như đúng là như vậy, những bức hình chụp được lúc đi du lịch ở nước ngoài về sau bởi vì trận hỗn chiến nên đều bị mất hết, tìm không thấy nữa.
“Nếu em thích, về sau chúng ta có thể chụp nhiều hơn.”
Đôi mắt anh mang theo ý cười nhìn Hứa Thanh Khê.
“Thật sự sao?”
Hứa Thanh Khê mừng rỡ nhìn lại anh.
Quân Nhật Đình gật đầu:
“Đương nhiên rồi, nhưng mà...”
“Nhưng mà sao?”
“Anh cùng em làm những điều em thích, em cũng phải nên làm gì để cảm ơn anh chứ?”
Quân Nhật Đình thu hẹp khoảng cách nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê, ánh mắt đầy ý vị thâm trường.
Hứa Thanh Khê nghe hiểu ý anh ám chỉ, gương mặt trắng nõn liền trở nên nóng hổi:
“Em, em mời anh đi ăn.”
“Đi ăn?”
Quân Nhật Đình nheo mắt, đột nhiên sát lại Hứa Thanh Khê mị hoặc nói:
“So với việc đi ăn, anh thấy em còn mĩ vị hơn.”
Tim của Hứa Thanh Khê như giật thót một cái, vốn hai gò má đang nóng lập tức đỏ giống như bị thiêu cháy, tỏa ra khói trắng.
Trong không khí, khí tức duy nhất thuộc về Quân Nhật Đình bao xung quanh cô, khiến toàn thân cô như nhũn ra không tự chủ được.
“Giữa thanh thiên bạch nhật, anh đừng nghịch!”
Hứa Thanh Khê buồn bực xấu hổ đẩy Quân Nhật Đình ra, gần như chạy trối chết ra khỏi phòng chỉ để lại một câu:.