CHƯƠNG 96: XUẤT VIỆN (1)
“Quên một người thì phải cần thời gian, đặc biệt là quên đi một người cặn bã mà cậu đã từng yêu sâu đậm thì phải cần thời gian hơn. Đừng ép buộc mình, cứ giao hết tất cả cho thời gian đi, có thời gian thì đi ra ngoài một chút, thả lỏng tâm trạng, đừng tự nhốt mình, nghĩ một chút chuyện vui vẻ.”
“Cậu hãy nên suy nghĩ một chút đi, hắn ta đối với cậu mà nói thật ra cũng không quan trọng như vậy, ba năm nay cậu không có hắn ta không phải vẫn sống rất tốt đó sao. Hắn ta đối với cậu mà nói thật ra cũng chỉ là một thói quen đã duy trì nhiều năm rồi, cậu quen thuộc trong lòng có sự tồn tại của hắn ta, bây giờ hắn ta đột nhiên không thuộc với cậu nữa, cậu bắt đầu không biết làm như thế nào. Cứ mặc cho thời gian đi, cậu sẽ từ từ quen với việc không có sự tồn tại của hắn ta thôi.”
“Cậu hãy nên suy nghĩ một chút đi, ngoài trừ hắn ta ra cậu còn có rất nhiều chuyện quan trọng khác cần phải làm, giống như là ba của cậu, giống như là công ty của cậu, cũng giống như là nguyện vọng của mẹ cậu, có đúng hay không?” Hứa Hiểu Tinh ôm Lý Vũ Hân rồi chậm rãi khuyên nhủ.
Hứa Hiểu Tinh bầu bạn với Lý Vũ Hân suốt cả đêm, ngày hôm sau là chủ nhật, lại ở đây chơi với Lý Vũ Hân cả ngày, đến tận khuya mới rời khỏi. Ngày thứ ba là thứ hai, Diệp Lăng Thiên vẫn đến thật sớm, đã rất lâu cũng không nhìn thấy Lý Vũ Hân thức dậy, cuối cùng nhịn không được mà Diệp Lăng Thiên đi lên lầu gõ gõ cửa phòng của Lý Vũ Hân, hỏi: “Đã thức dậy chưa, nên đi làm rồi.”
“Hôm nay tôi không đến công ty đâu, muốn nghỉ ngơi một chút. Diệp Lăng Thiên, anh không cần phải quan tâm đến tôi, đến bệnh viện thăm em gái của anh đi.” Lý Vũ Hân nói.
Diệp Lăng Thiên thở dài rồi không nói gì nữa, trực tiếp đi xuống lầu, một mình ở dưới lầu xem chương trình tivi nhàm chán. Mọi người trong công ty đều biết Lý Vũ Hân và Diệp Lăng Thiên đến nước D, cho nên cho dù Lý Vũ Hân không đến công ty thì cũng sẽ không có người nào cảm thấy có cái gì khác thường, đương nhiên đây cũng là lần đầu tiên mà Lý Vũ Hân trốn việc kể từ khi Diệp Lăng Thiên quen biết với Lý Vũ Hân đến nay.
Buổi chiều ngày hôm đó, bệnh viện gọi điện thoại cho Diệp Lăng Thiên, nói cho anh biết là ngày hôm sau Diệp Sương xuất viện, kêu ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên đến bệnh viện xử lý thủ tục xuất viện.
Sáng ngày hôm sau Lý Vũ Hân vẫn không bước xuống dưới, cũng không ăn cơm, chỉ là ngẫu nhiên ăn chút bánh mì và nước, cô nói cô không thèm ăn. Vẫn cứ luôn chờ đợi chờ đợi, Diệp Lăng Thiên thật sự không còn cách gì nữa, lúc chuẩn bị đi lên nói với Lý Vũ Hân một tiếng là mình đến bệnh viện, Lý Vũ Hân lại ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu, nói với Diệp Lăng Thiên: “Đi thôi, đến bệnh viện đi, sáng ngày hôm nay Hiểu Tinh đã gọi điện thoại cho tôi rồi, nói là hôm nay em gái của anh sẽ xuất viện.”
“Cảm ơn cô.” Diệp Lăng Thiên cảm ơn xuất phát từ tận đáy lòng.
“Không cần phải khách khí, tôi cũng muốn đi thăm Diệp Sương.” Lý Vũ Hân mang theo túi xách của mình rồi đi ra ngoài, nhưng mà tâm trạng của cô vẫn sa sút giống như cũ.
Diệp Lăng Thiên nhanh chóng quay về phòng của mình, lấy hết toàn bộ bộ tài liệu mà Diệp Sương cần dùng để xuất viện rồi sau đó đi ra ngoài.
Lái xe của Lý Vũ Hân cùng nhau đi ra ngoài, đi về phía bệnh viện, nhưng mà trong toàn bộ quá trình Lý Vũ Hân cũng chẳng hề nói một câu nào.
Vừa đi vào phòng thì liền nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh đang dọn dẹp đồ đạc cùng với Diệp Sương, Diệp Sương cũng đã thay quần áo của mình, không tiếp tục mặc đồng phục bệnh nhân của bệnh viện nữa, cả người nhìn trẻ trung xinh đẹp hơn rất nhiều.
“Anh, chị Vũ Hân, chị cũng tới nữa hả.” Diệp Sương nhìn thấy Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân đi vào thì vui vẻ cực kỳ, lôi kéo tay của Diệp Lăng Thiên phấn khởi nói.
“Đúng vậy đó, nghe nói em xuất viện, chị mừng thay cho em.” Lý Vũ Hân miễn cưỡng nói với Diệp Sương.
“Sao bây giờ hai người mới đến vậy chứ? Thấy cậu không đến nữa thì tớ chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu rồi đó. À đúng rồi Diệp Lăng Thiên, Diệp Sương đã nói là anh làm đồ ăn rất ngon, trưa hôm nay chúng ta đưa Diệp Sương về nhà, giữa trưa ăn cơm ở nhà của anh nha, anh phải làm một bàn đồ ăn thật ngon cho tôi đó.” Hứa Hiểu Tinh vừa dọn dẹp đồ đạc giúp cho Diệp Sương rồi vừa nói.
“Được rồi, để lát nữa tôi đi mua nguyên liệu, mọi người cứ chờ ở đây một chút đi, tôi đi làm thủ tục xuất viện.” Diệp Lăng Thiên cười một cái rồi nói, sau đó quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
“Chị Vũ Hân, chị ngồi đi, đến đây ăn chuối đi, hôm nay chị dâu mới đến đây, thật là lạ quá.” Diệp Sương tìm một cái ghế rồi kêu Lý Vũ Hân, sau đó cầm lấy quả chuối đưa cho Lý Vũ Hân mà nói.
“Chị dâu?” Lý Vũ Hân nghe thấy tiếng chị dâu ở trong miệng của Diệp Sương thì lập tức ngây ngẩn cả người, cô cũng không hiểu nữa, từ lúc nào mà Diệp Lăng Thiên có vợ vậy.
“A, chị Vũ Hân, chị cũng không biết nữa hả? Xem ra là việc giữ bí mật bọn họ làm quả thật rất tốt mà.” Diệp Sương hơi kinh ngạc mà nói.
“Ai với ai chứ? Chị không hiểu cái gì cả?” Lý Vũ Hân lại mê mang lần nữa.
“Chính là anh trai của em cùng với cô Hứa á, hai người bọn họ đã sớm ở cùng một chỗ rồi, chỉ là vẫn luôn giấu diếm chúng ta mà thôi.” Diệp Sương vui vẻ nói.
Lý Vũ Hân trợn to mắt nhìn Hứa Hiểu Tinh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!