CHƯƠNG 83: “CHỒNG” CỦA TÔI (4)
“Cảm ơn? Anh cảm ơn tôi làm gì? Tôi là bạn gái của anh. Quan tâm anh, chăm sóc anh chính là bổn phận của tôi hiểu không? Sau này đừng nói lời cảm ơn với tôi nữa, anh nghe chưa?” Hứa Hiểu Tinh tức giận nói với Diệp Lăng Thiên .
Diệp Lăng Thiên cười bất lực, không nói lời nào, bị Hứa Hiểu Tinh kéo đi cùng đám người tới phòng karaoke.
Sau khi vào phòng karaoke, Diệp Lăng Thiên yên lặng ngồi ở góc ghế sô pha, mặc kệ mọi người náo nhiệt thế nào, anh cầm chai bia lên, châm một điếu thuốc, một mình vừa uống bia vừa hút thuốc.
“Sao anh không qua đây hát một bài?” Hứa Hiểu Tinh đi tới, ngồi xuống bên cạnh hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói: “Không được, tôi không biết hát. Bẩm sinh ngũ âm không hoàn thiện.”
“Thật hay giả cũng không quan trọng. Nào có chuyện đến phòng karaoke mà không hát, hát không hay cũng không có ai cười nhạo anh, đều là cho vui thôi, lại cũng không phải là thi đấu chuyên nghiệp.” Hứa Hiểu Tinh thuyết phục Diệp Lăng Thiên.
“Không đi, không phải tôi hát không hay mà là tôi vốn không biết hát. Cô lên hát đi, tôi nghe mọi người hát là được rồi.” Diệp Lăng Thiên lại lắc đầu, cười nói với Hứa Hiểu Tinh.
“Vậy được, vậy tôi sẽ lên hát.” Hứa Hiểu Tinh hơi thất vọng, sau đó bước tới chọn một bài.
Sau khi bấm xong, Hứa Hiểu Tinh ngồi đó chờ đợi, đợi đến khi đến bài hát đó, Hứa Hiểu Tinh hét lên: “Của tôi, của tôi, đưa micro cho tôi.” Nói xong cầm micro, cô nhìn thẳng Diệp Lăng Thiên và nói: “Bài hát này là bài hát tôi giành cho ông Diệp nhà chúng tôi.”
Nghe thấy Hứa Hiểu Tinh thẳng thắn như vậy, mọi người bắt đầu la hét và vỗ tay tán thưởng, chỉ còn lại Diệp Lăng Thiên ngồi đó hơi ngạc nhiên và xấu hổ.
Lúc này trên màn hình xuất hiện tên bài hát “Cuối cùng cũng đợi được anh”, nhìn thấy tên bài hát, mọi người lại bắt đầu la ó, đợi đến lúc Hứa Hiểu Tinh bắt đầu hát thì mọi người mới trở nên im lặng.
“Đến một độ tuổi nào đó, bạn sẽ biết rằng cuộc sống một mình thực sự khó khăn, dần dần bạn bắt đầu nếm trải mùi vị của sự cô đơn. Thời gian đang đánh gục lòng kiêu hãnh của bạn. Sau một ngã rẽ nào đó, bạn sẽ cảm thấy rằng những người bạn trò chuyện cùng bạn thâu đêm càng ngày càng ít, mệt mỏi vì bị cô đơn đeo bám, tìm một người yêu bạn để bầu bạn đến già. ”
Lúc Hứa Hiểu Tinh cầm lấy micro và bắt đầu hát, chỉ cảm thấy toàn thân cô bỗng trở nên yên lặng, giọng hát rất hay, tuy rằng Diệp Lăng Thiên chưa từng nghe bài hát này bao giờ, mà anh cũng không biết là ai đã hát, nhưng anh cũng biết rằng Hứa Hiểu Tinh hát rất dễ nghe, rất hay. Hơn nữa, Diệp Lăng Thiên cảm thấy bài hát của Hứa Hiểu Tinh chứa đầy cảm xúc của bản thân cô, vì thế, người nghe rất dễ cảm động khi nghe bài hát này, anh cũng là lần đầu tiên nghe ai đó hát đến mê mẩn.
“Có bao nhiêu người có thể đồng hành cùng tôi trên cả một chặng đường, càng có rất ít người nguyện ý bước qua cả cuộc đời. Có khắc ghi trong lòng hay không cũng không quan trọng. Tôi chỉ muốn trải qua hương vị tình yêu bình thường. Cuối cùng cũng đợi được anh. Thật may là tôi đã không bỏ cuộc, hạnh phúc đến thật không dễ dàng mới khiến mọi người càng trân trọng. Cuối cùng đã đợi được anh, suýt chút nữa đã bỏ lỡ anh, gặp anh ở ở độ tuổi đẹp nhất mới coi như không để bản thân thất vọng, cuối cùng đợi được anh… ”
Hứa Hiểu Tinh vẫn luôn nhìn Diệp Lăng Thiên chậm rãi hát, hát rất cảm xúc, nghe rất động lòng. Tất cả khán giả đều lặng đi trong tiếng hát của cô, đặc biệt là Diệp Lăng Thiên. Thành thật mà nói, anh đã cảm động trước giọng hát của Hứa Hiểu Tinh.
Từ trước đến nay anh luôn nghĩ rằng Hứa Hiểu Tinh là một cô gái vui vẻ vô tâm và cẩu thả, nhưng từ bài hát của cô, Diệp Lăng Thiên có thể nhận ra rằng Hứa Hiểu Tinh không vui vẻ như bề ngoài, hay có dáng vẻ như không quan tâm bất cứ điều gì. Cô ấy cũng có yêu cầu cần theo đuổi của riêng mình, bản thân cô ấy cũng bất lực và yếu đuối.
Nhìn thấy ánh mắt của Hứa Hiểu Tinh, Diệp Lăng Thiên ngẩn người, dường như anh cảm thấy bài hát của Hứa Hiểu Tinh là hát cho chính mình, nhưng lại lập tức phủ nhận ý nghĩ của mình. Đúng như những gì Lý Vũ Hân nói, mình không xứng với Hứa Hiểu Tinh, Hứa Hiểu Tinh không thể có mắt như mù mà coi trọng một người không có gì như mình, tất cả chỉ là một trò đùa của cô ấy mà thôi.
“Có bao nhiêu người có thể đi cùng tôi …” Hứa Hiểu Tinh tiếp tục hát, sau khi hát xong, Diệp Lăng Thiên dường như nhìn thấy khóe mắt người nãy giờ nhìn mình là Hứa Hiểu Tinh có vẻ ươn ướt. Có lẽ bài hát này có một ý nghĩa đặc biệt nào đó đối với Hứa Hiểu Tinh.
“Hay, hay, hay.” Đợi Hứa Hiểu Tinh hát xong, mọi người đều cuồng nhiệt vỗ tay nói những lời tốt đẹp tán thưởng. Diệp Lăng Thiên cũng cười với Hứa Hiểu Tinh, sau đó vỗ tay.
“Anh đẹp trai họ Diệp, cô gái xinh đẹp của chúng tôi đã chủ động hát một bản tình ca cho anh nghe, anh không thể biểu hiện một chút sao?” Cô gái đeo kính cầm một chiếc micro khác nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên sửng sốt, sau đó đứng dậy cầm một chai bia trên bàn lên, rồi ngẩng đầu uống một ngụm, nói với Hứa Hiểu Tinh: “Cảm ơn, nghe rất hay.”
“Này, này, này ai bắt anh uống bia.” Cô gái đeo kính hét lên.
“Hả?” Diệp Lăng Thiên hơi không kịp phản ứng lại.
“Hát một bài đi, Hiểu Tinh nhà chúng tôi là một cô gái mà cũng đã chủ động hát một bài hát tình yêu cho anh, lẽ nào anh không nên hát một bài cho Hiểu Tinh nhà chúng tôi nghe sao?” Cô gái đeo kính hét lên.
“Tôi… tôi… không biết hát, nếu không tôi sẽ uống rượu nhé.” Diệp Lăng Thiên lúng túng nói.
“Vậy không được đâu, bắt buộc phải hát. Cô gái nhà chúng tôi đã hát cho anh nghe rồi. Nếu anh không hát cho Hiểu Tinh nhà chúng tôi nghe một bài, nhóm bạn bè và người thân của chúng tôi sẽ không bao giờ đồng ý đâu.” Cô gái đeo kính vẫn cố gắng cưỡng ép nói.
“Bỏ đi, đừng làm anh ấy khó xử, anh ấy thật sự không biết hát.” Hứa Hiểu Tinh bước tới nói với cô gái đeo kính.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!