CHƯƠNG 798: ĐÊM TÂN HÔN (1)
“Em nói chuyện của chúng ta với cô ấy.”
Diệp Lăng Thiên gật đầu, không phát biểu bất cứ ý kiến nào.
“Anh không muốn nghe cô ấy đã nói những gì sao?” Lý Yến cảm thấy khá khó hiểu với biểu cảm hoàn toàn không quan tâm của Diệp Lăng Thiên.
“Không, dù cô ấy có nói gì đều không có ý nghĩa gì hết.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Cô ấy chúc hai chúng ta hạnh phúc. Em kể với cô ấy về chuyện đã xảy ra, còn có dự định ban đầu của chúng ta, và lý do, em….”
Lý Yến đang nói tiếp thì bị anh ngắt ngang: “Lý Yến, anh nói rồi, anh không coi lễ cưới này như một trò đùa, anh nghiêm túc, và anh mong em cũng nghiêm túc. Sau này đừng nói những lời như vậy nữa, được không?”
Lý Yến ngẩn người, ngơ ngác nhìn Diệp Lăng Thiên, qua một lúc lâu cũng không nói gì.
Tâm trạng của Diệp Lăng Thiên không tốt lắm, còn vì sao không tốt thì anh cũng không rõ.
Anh dốc hết sức làm tròn nghĩa vụ của một người con rể, ở Hồ Tây bên cạnh mẹ Lý Yến cả ngày, đến tối mới trở về.
Lúc trở về, Lý Yến chuẩn bị về nhà lại bị mẹ cô ta đuổi ra ngoài: “Nào có cô con gái nào gả đi rồi còn sống ở nhà mẹ suốt ngày.” Sau đó cố nhét cô ta vào trong xe của Diệp Lăng Thiên.
Lý Yến ngồi trên xe anh, tâm trạng rất rối rắm.
Diệp Lăng Thiên thấy dáng vẻ này của cô ta thì không nhịn được bật cười nói: “Đi thôi, về nhà cùng anh!”
Sau đó lái xe về nhà.
Trở về biệt thự của anh, anh nhìn cô hỏi: “Em có mang quần áo theo không?”
“Không, để làm gì?”
“Em không tắm?”
“Em… không có quần áo để thay. Lẽ nào chỗ anh có quần áo của phụ nữ?” Lý Yến trách.
Diệp Lăng Thiên không nói gì, chỉ mỉm cười, sau đó nói với cô ta: “Em xem ti vi đi, anh đi tắm trước đây.”
Sau đó anh cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa. Anh tắm xong đi ra thì thấy Lý Yến đang ngồi trên sofa, không xem ti vi mà chỉ ngồi ngẩn người ở đó, không biết là đang nghĩ gì.
Diệp Lăng Thiên đi vào phòng của mình, lấy một cái áo sơ mi của anh đưa cho Lý Yến, nói: “Tối em mặc tạm cái này coi như áo ngủ đi, sau này mua hai bộ quần áo để bên này.”
“Em nói em muốn ở bên này khi nào, em…”
“Nếu em không ở anh sẽ gọi cho mẹ em.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Anh, Diệp Lăng Thiên, tiểu nhân bỉ ổi.” Lý Yến không nhịn được mắng.
“Đừng quên, em là vợ anh. Đi đi, tắm đi, anh xả nước cho em.” Diệp Lăng Thiên cười nhẹ nói.
“Không cần, em tự làm lấy.” Lý Yến vừa nói vừa bước vào phòng tắm.
Bây giờ mới đến lượt Diệp Lăng Thiên ngồi ngẩn người hút thuốc trên sô pha. Lần cưới này và lần cưới trước hoàn toàn mang tới cho anh cảm giác khác nhau. Lần trước cưới Lý Yến, anh là bên bị động, bất đắc dĩ phải cưới, nên ít nhiều gì cũng cảm thấy không cam lòng. Nhưng lần này thì khác, lần này anh tự nguyện, cũng là anh chủ động. Lần này anh thật lòng muốn kết hôn với Lý Yến, anh muốn có một mái nhà, chấm dứt đời sống tình cảm hỗn loạn của bản thân, có người bầu bạn bên cạnh.
Đồng thời, anh cũng yêu Lý Yến. Đương nhiên, trong lòng anh rất rõ ràng, người con gái anh yêu nhất vẫn luôn là Lý Vũ Hân. Nhưng anh không phải trẻ con, bao năm yêu đương cùng cô ấy, anh đã sớm hiểu ra, người anh yêu nhất chưa chắc đã là người sẽ đi cùng anh tới cuối đời.
Anh rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Lần trước anh chỉ miễn cưỡng cười vui, lần này lại thật lòng thật dạ. Chỉ là trong lúc lơ đãng, nhìn thấy bên ngoài căn phòng Lý Vũ Hân ở vẫn còn sáng đèn, trong lòng bỗng hơi hụt hẫng. Nhưng anh cũng chỉ im lặng trong chốc lát vậy mà thôi, vì anh hiểu rõ, ở bên Lý Yến mới là lựa chọn tốt nhất, đối với anh và cả cô ta.
Diệp Lăng Thiên tự pha cho bản thân một cốc trà, vẫn ngồi trong khu vườn sau nhà uống, vì nơi này yên tĩnh, không khí trong lành. Ngồi ở đây có thể khiến trong lòng trở nên bình tĩnh, đây là trạng thái mà anh thích.
Uống được mấy ngụm trà thì thấy Lý Yến đi tới. Lý Yến xõa tóc, đùi để trần. Cô ta chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi của Diệp Lăng Thiên, nó vừa vặn che đi vị trí quan trọng nhất ở thân dưới, đến đùi. Cặp đùi trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, hấp dẫn khó nói nên lời. Thật ra Diệp Lăng Thiên đã sớm biết, chỉ cần Lý Yến muốn, vẻ đẹp và sức quyến rũ của cô không thua bất cứ người phụ nữ nào. Vì cô vốn xinh đẹp trời sinh, chỉ là bình thường không dễ dàng để lộ mặt nữ tính như vậy trước mặt người khác.
“Nhìn gì mà nhìn, còn nhìn.” Lý Yến thấy Diệp Lăng Thiên nhìn chằm chằm đùi cô thì lập tức đỏ mặt, hơi tức giận trừng mắt nhìn anh. Sau đó cô ngồi xuống đối diện anh, vẫn trừng anh nói: “Em thấy rõ ràng là anh cố ý.”
“Cố ý gì? Cho em mặc bộ này? Anh vô ý thật mà, nơi này thật sự không có quần áo cho em mặc. Nếu em bằng lòng anh có thể đưa quần của anh cho em.” Diệp Lăng Thiên vẫn cười nhẹ như cũ.
“Dù sao em cũng cảm thấy mình mắc bẫy rồi.”
“Mắc bẫy cũng không thể trách anh, em đề nghị tái hôn, bây giờ đã nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi, em không chấp nhận cũng phải nhận. Dù thế nào thì lần này anh sẽ không đồng ý ly hôn với em nữa đâu.”
Diệp Lăng Thiên vẫn mỉm cười.
“Sao, sao anh, anh có thể như vậy, không phải đã nói rõ ràng rồi sao?”
“Nói lúc nào thế? Anh nói với em rồi, anh nghiêm túc.”