CHƯƠNG 779: TÌNH ĐỊCH (2)
“Anh làm cái gì vậy? Cút đi, nơi này không có chuyện liên quan đến anh?” Từ Tuấn nhìn thấy Diệp Lăng Thiên chặn tay của anh ta lại, anh ta vô cùng tức giận, gào lên với Diệp Lăng Thiên.
“Người nên cút đi mới là anh đó! Diệp Lăng Thiên, để anh ta cút đi, em nhìn thấy người này thì đã cảm thấy buồn nôn rồi.” Lý Vũ Hân lạnh lùng nói.
“Vũ Hân, Vũ Hân, em phải tin tưởng anh thật lòng yêu em, anh…” Từ Tuấn lập quỳ gối xuống trước mặt Lý Vũ Hân, kéo tay của Lý Vũ Hân lại nói.
Diệp Lăng Thiên cau mày lạnh nhạt nói: “Buông tay ra, anh đi đây.”
“Con mẹ nó, anh nói thêm câu nào nữa, anh có tin là tôi sẽ chơi chết anh không hả.” Từ Tuấn lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Thiên rồi nói, sau đó lại mở túi ra lấy một tờ danh thiếp nhét cho Diệp Lăng Thiên: “Cần lấy danh thiếp của tôi rồi đến công ty Maria, tôi sẽ cho anh tiền lương gấp hai lần ở đây, cút nhanh lên đi.”
Từ Tuấn trở ngại Diệp Lăng Thiên đang cản đường anh ta, cho rằng Diệp Lăng Thiên là bảo vệ của công ty này.
Nhìn thấy Từ Tuấn nhét danh thiếp trước mặt mình cùng với lời nói, Diệp Lăng Thiên nhịn không được mà bật cười, sau đó mới nói: “Anh có biết tiền lương của tôi ở đây cao bao nhiêu không hả? Công ty Maria đó của anh có thể cho tôi tiền lương nhiều như vậy hả?”
“Tôi cho anh ba mươi triệu, cứ nói là tôi nói.”
Từ Tuấn khinh bỉ nói.
“Anh ấy chính là ông chủ của công ty này, tài sản của công ty gần một nghìn hai trăm tỷ, mặt khác, anh ấy vẫn còn có hai công ty gần chín trăm tỷ và một nghìn năm trăm tỷ, giá trị của bản thân anh thấy đến ba nghìn sáu trăm tỷ, tính toán cẩn thận, lợi nhuận hàng năm hơn chín trăm tỷ, lợi nhuận một tháng chín mươi tỷ, một tháng chín mươi tỷ, gấp hai lần là một trăm tám mươi tỷ. Tiền lương mười một trăm tám mươi một tháng, công ty Maria của các người có thể trả cho anh ấy nổi không?” Lý Vũ Hân bỗng nhiên cười lạnh nói.
Nghe thấy Lý Vũ Hân nói như vậy, Từ Tuấn kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Với lại anh cũng đã nói rồi, bây giờ anh sống rất tốt, hàng năm có thể kiếm được mấy tỷ, anh có biết cô ấy là ai không hả? Cô ấy có hai mươi lăm phần trăm cổ phần của công ty này, nếu như quy đổi thành tiền mặt thì có giá trị chín mươi tỷ.
Mặt khác, cô ấy là phó giám đốc của công ty, đã sắp trở thành giám đốc của công ty sắp thành lập, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tiền lương hàng năm của cô ấy ít nhất cũng hai tỷ bốn trăm triệu, anh có thể cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc như thế nào?
Đừng lấy vài món đồ đó của anh để khoe khoang, tôi nói cho anh biết có rất nhiều thứ không phải dùng tiền là có thể mua được.
Mặt khác, tôi cũng nói cho anh biết năm đó lúc mà cô ấy yêu anh, tài sản của gia đình cô ấy ít nhất khoảng hai mươi bốn nghìn tỷ, so với cô con gái của chủ tịch ngân hàng gì đó ở nước B cũng chẳng kém hơn đâu.
Nếu như anh thật sự thật lòng, nói không chừng là bây giờ anh đã có thể là người quản lý tập đoàn Tam Nguyên của trước kia, nhưng mà anh lại không làm như vậy. Người như thế nào sẽ có kết cục như thế đó, anh cút đi đi.” Diệp Lăng Thiên cười lạnh nói, thân phận khác biệt, đối với người và sự vật cũng sẽ khác biệt, lúc trước nhìn thấy cái tên Từ Tuấn này Diệp Lăng Thiên đã nổi giận rồi, mà bây giờ nhìn thấy Từ Tuấn, Diệp Lăng Thiên cảm thấy giống như là đang xem một câu chuyện cười, không có giận dữ, càng nhiều hơn chính là một loại khinh thường.
“Vũ Hân, thật sự xin lỗi, anh xin lỗi, lúc đầu là do anh nhất thời hồ đồ, thật ra trong lòng anh vẫn yêu em, cầu xin em tha thứ cho anh đi, thật đó, tha thứ cho anh đi…” Từ Tuấn sửng sốt một hồi lâu rồi lại quỳ gối xuống đất nói với Lý Vũ Hân.
Diệp Lăng Thiên lắc đầu, cầm lấy điện thoại ở trên bàn của Lý Vũ Hân rồi gọi một cuộc điện thoại: “Gọi mấy bảo vệ đến đây lôi người ra ngoài.”
Từ Tuấn vẫn còn đang không ngừng khóc lóc kể lể với Lý Vũ Hân, trên mặt của Lý Vũ Hân ngoại trừ biểu cảm chán ghét thì vẫn là chán ghét, tùy ý để Từ Tuấn quỳ gối trước mặt cô.
Sau đó, có mấy người bảo vệ vọt vào trong, Diệp Lăng Thiên chỉ: “Mang hắn ta ra ngoài, người này đến công ty gây sự, sau này nhìn thấy người này thì đừng để hắn ta vào nữa.”
Mấy tên bảo vệ bước lên, không nói hai lời liền kéo Từ Tuấn đi, trong phòng làm việc lập tức còn lại có hai người Lý Vũ Hân và Diệp Lăng Thiên.
Bỗng nhiên, Lý Vũ Hân vẫn rất bình tĩnh, sau khi mọi người rời khỏi, trong mắt của cô đột nhiên lại có nước mắt chảy ra, sau đó trên mặt đều là nước mắt. Diệp Lăng Thiên nhìn thấy mà giật nảy cả mình, anh vội vàng hỏi: “Vũ Hân, khóc vì loại người này, em thấy có đáng giá không?”
“Không phải là em khóc vì anh ta, mà là em cảm thấy đau lòng, em đã từng ngốc nghếch và ngây thơ đến cỡ nào, vì một người như thế này mà em lại bỏ ra nhiều như thế, toàn bộ thanh xuân của em, tiền đồ đều cho anh ta, cho một con người buồn nôn như thế.” Lý Vũ Hân khóc.