CHƯƠNG 75: ĐÓNG GIẢ LÀM BẠN TRAI (NĂM)
Hai người vừa tiến vào đã đặt một gian phòng, sau khi ngồi xuống, Hứa Hiểu Tinh bắt đầu gọi điện thoại thông báo.
Không lâu sau, hầu hết giáo viên trong văn phòng của Hứa Hiểu Tinh đều đến rồi.
Mọi người ngồi xuống xong hết thì bắt đầu gọi món, việc gọi món là do một mình Hứa Hiểu Tinh xử lý.
“Anh Diệp đẹp trai, có thể kể lại việc anh và Hiểu Tinh nhà chúng tôi quen nhau như thế nào không?” Người phụ nữ đeo kính vừa đến đã nhìn chằm chằm Diệp Lăng Thiên hỏi thăm.
Diệp Lăng Thiên sững sờ, thật sự anh vẫn chưa biết phải bịa đặt chuyện này thế nào, nên cười hỏi: “Việc này à, cô vẫn nên hỏi Hiểu Tinh thì tốt hơn đấy.”
“Hiểu Tinh, mau, nói xem, cô với bạn trai nhà cô quen biết thế nào?” Một giáo viên nữ khác vội vàng hỏi Hứa Hiểu Tinh.
“Không phải tôi có một người bạn đại học sao, vừa khéo anh ấy là trợ lý của bạn học tôi, tôi thường xuyên đến tìm bạn học kia, đi đi lại lại vài lần thì quen biết thôi. Có phải không, anh yêu.” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì ôm lấy cánh tay Diệp Lăng Thiên nói.
Diệp Lăng Thiên xấu hổ cười nói: “Đúng, đúng vậy.”
“Anh đẹp trai, là anh theo đuổi Hiểu Tinh nhà chúng tôi hay là Hiểu Tinh nhà chúng tôi theo đuổi anh?” Người phụ nữ đeo kính lại truy hỏi ngọn nguồn.
“Tôi… là tôi theo đuổi cô ấy.” Diệp Lăng Thiên xoay mặt nhìn Hứa Hiểu Tinh, thấy Hứa Hiểu Tinh đang trừng mắt nhìn mình, chỉ có thể kiên trì nói tiếp.
“Vậy anh nói một chút coi, làm thế nào mà anh theo đuổi được giáo viên xinh đẹp nhất khoa tài chính chúng tôi vậy?”
“Việc này… việc này… bí mật, không tiện nói, không tiện nói?” Vấn đề này quả thật làm khó Diệp Lăng Thiên, chỉ có thể nói qua loa cho xong.
“Lại còn không tiện nói, có cái gì mà không thể nói chứ, không được, nhất định phải nói?” Người phụ nữ đeo kính bắt đầu ồn ào.
“Đúng, đúng vậy, nhất định phải nói?” Đám người vui vẻ ầm ĩ.
“Anh yêu, anh nói một chút đi, đều là chị em với nhau, cũng không phải người ngoài, đúng không?” Hứa Hiểu Tinh cũng thêm mắm dặm muối mà nói với Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên vô cùng oán hận, rất rõ ràng, Hứa Hiểu Tinh cố ý muốn xem trò cười của mình.
“Việc kia… việc kia… em gái tôi nằm việc, công việc của tôi rất bận, không có thời gian đến bệnh viện chăm sóc, đều là cô ấy ở bệnh viện chăm sóc, tôi… rất cảm động, vì thế… vì thế… theo đuổi cô ấy.” Diệp Lăng Thiên vắt hết óc tìm một lý do nửa giả nửa thật.
“Nghe như là Hiểu Tinh theo đuổi anh vậy.”
“Cảm động như thế nào? Vậy anh có yêu Hiểu Tinh nhà chúng tôi không? Cảm động và tình yêu là hai thứ khác nhau đấy.”
Diệp Lăng Thiên nói xong lại bắt đầu có người đùa bỡn.
“Đúng vậy, anh yêu, rốt cuộc anh có yêu em không? Hai chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, đến bây giờ anh cũng chưa từng nói là yêu em, hôm nay trước mặt nhiều chị em như vậy, anh phải thành thật nói, rốt cuộc anh có yêu em không.” Hứa Hiểu Tinh cũng bám lấy không tha Diệp Lăng Thiên hỏi.
Da đầu Diệp Lăng Thiên tê dại, dùng âm lượng mà chỉ có Hứa Hiểu Tinh nghe được nói: “Rốt cuộc cô đang làm cái gì thế? Tôi đang giúp cô đấy, cô đừng khiến tôi mất mặt.”
“Không sao, nói lớn một chút, cũng không phải người ngoài, để mọi người nghe được mới tốt.” Hứa Hiểu Tinh nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói thì cố ý lớn tiếng nói.
“Đúng vậy, anh đẹp trai của chúng ta xấu hổ rồi, nói coi nào.” Người phụ nữ cười rộ lên, cười đến mức khiến cho da mặt Diệp Lăng Thiên đỏ rần.
“Yêu.” Rốt cuộc Diệp Lăng Thiên vẫn bất đắc dĩ nói ra.
Diệp Lăng Thiên vừa nói xong, tất cả biểu cảm trên mặt Hứa Hiểu Tinh đều là vui vẻ, khuôn mặt đỏ ửng lên.
“Ông xã, em cũng yêu anh.” Hứa Hiểu Tinh đợi Diệp Lăng Thiên nói xong thì cũng đỏ mặt nói với Diệp Lăng Thiên.
“Nhìn kìa nhìn kìa, trước khi đồ ăn mang lên có phải hai người nên biểu diễn một tiết mục không? Quy định từ trước trong văn phòng chúng tôi, Hiểu Tinh, cô hiểu mà.”
Một giáo viên nữ trẻ tuổi khác đúng thật là ngoan cố đến cùng nói. Toàn bộ văn phòng, bảy tám phụ nữ, chỉ có hai người đàn ông, người phụ nữ này lại rất tự nhiên khơi mào, hai người đàn ông vẫn luôn ngồi ở đó vừa cười vừa nhìn. Những cô bé này vẫn luôn ồn ào náo nhiệt như vậy, cho nên nói, ‘ba người phụ nữ làm thành cái chợ’ không sai tí nào.
“Cái gì?” Diệp Lăng Thiên không hiểu ra sao nhìn Hứa Hiểu Tinh bên cạnh hỏi, anh không biết quy củ của văn phòng bọn họ mà cô gái kia nói là cái gì.
Hứa Hiểu Tinh đỏ mặt, càng ngày càng đỏ, sau đó ôm lấy cổ Diệp Lăng Thiên, lập tức hôn lên môi anh.
Cho dù Diệp Lăng Thiên phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, cũng không thể đề phòng được chiêu này của Hứa Hiểu Tinh, còn chưa hiểu tình huống đã ngửi thấy hương thơm nức mũi phả vào mặt, sau đó cảm giác thấy môi mình bị một vật thể ấm áp ướt át hôn lên.
Diệp Lăng Thiên mở to hai mắt nhìn, đại não nhất thời thiếu oxy, nhưng lại nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh đang nhắm mắt lại.
“Đồ ngốc này, rốt cuộc có biết hôn hay không, nào có ai hôn mà trừng mắt chứ.” Hai má Hứa Hiểu Tinh đỏ ửng mà buông lỏng Diệp Lăng Thiên ra, đỏ mặt cúi đầu oán giận Diệp Lăng Thiên. Một câu oán trách như vậy khiến tất cả mọi người cười to.
Đúng lúc này cửa mở ra, thức ăn được mang lên.
“Mọi người ăn cơm, ăn cơm thôi.” Diệp Lăng Thiên lập tức nói, thật ra, chính anh cũng không biết, lúc này khuôn mặt mình cũng đỏ ửng.
“Nếu không anh uống chút rượu với mọi người đi.” Hứa Hiểu Tinh hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Anh còn phải lái xe, thôi không uống đâu.” Diệp Lăng Thiên nói.
“Để em lái, em có bằng lái xe.” Hứa Hiểu Tinh nói.
Diệp Lăng Thiên rất khó xử, nhìn rượu trắng trên bàn, cuối cùng vẫn gật đầu. Mặc dù tửu lượng của anh không tệ, nhưng thật sự anh rất ít uống rượu, đặc biệt là rượu trắng, bởi vì thứ này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng suy nghĩ và tốc độ phản ứng của một người, khi ở trong quân đội, bọn họ nghiêm cấm uống rượu.
“Hiểu Tinh, trước tiên tôi lấy trà thay rượu thay mặt văn phòng chúng ta mời cô một chén, chúc mừng cuối cùng cô đã tạm biệt cuộc sống độc thân, cũng chúc mừng rốt cuộc thanh niên lớn tuổi cuối cùng của văn phòng chúng ta đã thành công thoát FA.”